Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn bề nổ tung. Những hòn non bộ sụp đổ, mặt đất bung lên, tường gạch nát vụn, cây cối đổ rạp. Với sức công phá kinh hoàng, cả khuôn viên gần như bị tàn phá hoàn toàn.

Toàn bộ hàng phòng ngự của vùng cấm địa đã sớm bị phá hủy, lực lượng canh giữ trước cửa cũng đổ cả ra đất, không bị chết thì cũng bị thương nặng.

Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm chật vật bò dậy. Họ cảm thấy bỏng rát sau lưng, tất cả đều bị bong cả mảng da, máu tứa ra giống như quả dứa bị cạo sạch vỏ.

“Mọi người không sao chứ?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ tì xuống một hòn đá, gắng gượng đứng dậy.

“Không sao...”

“Chuyện gì vậy?”, Lâm Côn Luân tức giận bặm môi.

“Uy lực lớn như vậy chắc chắn là do thiết bị cơ quan ở bên trong cấm địa tạo ra”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nói.

“Thiết bị cơ quan sao?”

Lâm Côn Luân giật mình: “Tức là...”

“Chúng ta trúng kế rồi”.

Người đàn ông mặc áo bào đỏ lắc đầu: "Vừa nãy khi chúng ta đi kiểm tra cuộc điện thoại đó cũng chính là lúc kẻ ở trong gọi cho đồng bọn, ra lệnh cho đồng bọn rút lui. Bởi vì họ biết, khu vực đó sắp phát nổ”.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Côn Luân cảm thấy ớn lạnh.

“Cái vậy đó cuối cùng cũng bị hắn lấy được...nói vậy thì khác gì cả vùng cấm địa đã bị hắn xử lý gọn chứ?”, Dạ Kiếm tái mặt.

“Mau, mau đi xem thế nào!”, người đàn ông mặc áo bào đỏ rùng mình, chợt bừng tỉnh và vội chạy tới lỗi ra vào.

Trên đường đi, họ nhìn thấy không ít người nhà họ Lâm đang rên rỉ. Thế nhưng họ mặc kệ. Mục tiêu của bọn họ chỉ có một. Đó chính là kẻ trộm đã đột nhập vào vùng cấm địa kia.

Thế nhưng đúng lúc ba người vừa tới nơi thì họ đã phải khựng người lại. Trước mặt họ hoang tàn đổ nát. Một người đàn ông đeo mặt nạ đứng trước đó. Người đàn ông mặc vest, dáng người cao to, đôi mắt rực lửa, có thần ẩn hiện sau lớp mặt nạ.

Bốn người họ nhìn nhau.

Lâm Côn Luân và người đàn ông mặc áo bào đỏ run rẩy. Mặc dù người này đeo mặt nạ nhưng họ có thể nhận ra từ đôi mắt và cơ thể rằng người này không nhiều tuổi, chỉ tầm khoảng 20 mươi mà thôi.

Còn trẻ như vậy mà đã đơn thương độc mã xâm nhập vào cấm địa của nhà họ Lâm, hơn nữa còn rút lui àn toàn. Người này đã làm thế nào vậy?

“Cậu là ai?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nín thở.

“Nếu tôi muốn để lộ thân phận thì hà tất phải đeo mặt nạ”, người này lắc đầu

“Hừ, giấu đầu lòi đuôi thì là hảo hán cái nỗi gì?”, Lâm Côn Luân hừ giọng.

“Làm vậy chỉ để bớt đi rắc rối. Ngoài ra nhà họ Lâm cũng không xứng nói ra hai từ hảo hán. Những chuyện các người làm, các người tưởng không ai biết sao?”

Dứt lời, Lâm Côn Luân tái mặt.

“Cậu có phải người nhà họ Lâm không?”, lúc này người đàn ông mặc áo bào đen trầm giọng hỏi.

Người này lắc đầu.

“Vậy cậu làm thế nào để mở được cửa của cấm địa?”

Người này không nói gì chỉ giơ tay lên. Vết thương ở tay vẫn còn đó. Người đàn ông mặc áo bào đỏ nín thở, trố tròn mắt.

“Cậu dùng máu của mình thì chắc chắn cậu là người nhà họ Lâm. Dù cậu không thừa nhận thì cũng vô ích. Máu trong huyết quản của cậu chính là máu của nhà họ Lâm”.

“Vậy sao? Vậy thì tôi dơ bẩn quá”, người này mỉm cười.

“Người anh em! Cậu đã là người nhà họ Lâm thì chúng ta cùng một nhà. Cậu yêu nghiệt như vậy, nếu có thể quay về với chúng tôi thì là phúc của chính chúng tôi. Thế này đi, cậu ở đây đợi, chúng tôi đi mời tộc trưởng, giải thích rõ ràng, nếu cậu muốn thứ gì thì tất cả đều là của cậu, chỉ cần cậu đồng ý trở về nhà họ Lâm”, người đàn ông mặc áo bào đỏ nói với ánh mắt hừng hực.

Một kẻ yêu nghiệt như thế này mà thả ra ngoài thì có không biết bao nhiêu thế lực tranh giành. Vậy thì sao nhà họ Lâm lại không tranh lấy?

Nếu có được thiên tài này, đại hội có gì phải lo nữa. Tới khi đó nhà họ Lâm sẽ trở thành anh hùng thế gian. Nghĩ tới đây, người đàn ông mặc áo bào đỏ trở nên kích động.

“Nhất định phải có được cậu ta, nhất định phải điều tra rõ thân phận của người này”, Lâm Côn Luân và Dạ Kiếm cũng bừng tỉnh.

Đúng vậy! Đối phương đã là nhà họ Lâm thì có gì mà không giải quyết được chứ? Nếu có thể giành được thì những tổn thất ở vùng cấm địa này có gì phải bận tâm.

Đúng lúc người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy vui mừng thì người kia lắc đầu: “Về nhà họ Lâm? Thật nực cười! Lúc trước là do các người đuổi tôi đi, giờ lại cầu xin tôi quay trở lại sao?”

“Cái gì?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ tái mặt.

“Được rồi, đồ đã về tay, tôi cũng không ở lại lâu nữa. Cáo từ! Tin rằng chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ lại gặp mặt thôi”, người này nói xong bèn quay người nhảy lên và biến mất.

“Đứng lại”.

“Đừng hòng chạy thoát", ba người hô lên, lập tức lao tới định chặn người này lại. Thế nhưng tốc độ của anh quá nhanh, bọn họ không thể đuổi kịp.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: “Tới nhà họ Lâm, xông vào cấm địa mà muốn đi là đi được sao?”

Dứt lời, một luồng khí tức hùng hậu ập tới, đập thẳng lên người đàn ông đeo mặt nạ. Thế nhưng người đàn ông đeo mặt nạ không hề sợ hãi, anh chỉ tung một quyền đáp trả.

Bùm! Luồng khí tức nổ tung. Đối phương không hề hấn gì.

“Có thể đỡ được đòn của tiên sinh sao?”, Lâm Côn Luân nín thở.

“Thực lực của người này chắc chắn hơn ba người chúng ta”, Dạ Kiếm nói giọng khàn khàn.

“Nhà họ Lâm có một thiên tài như vậy bị đuổi ra khỏi gia tộc à? Ai mà lại ngốc vậy chứ?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy không thể tin được.

“Thú vị đấy”, lúc này, một bóng hình quét ngang trong không gian. Sau đó, luồng khí tức khiến người khác phải nghẹt thở dâng lên. Mây đen vần vũ tách ra, một bóng hình lao xuống, tấn công trực diện người đàn ông đeo mặt nạ.

Rầm! Âm thanh nặng nề nổ tung.

Mặt đất rung chuyển. Luồng sức mạnh tỏa ra bốn phía. Ba người còn lại loạng choạng trước sức mạnh tỏa ra. Bọn họ vội vàng lùi lại.

Đến khi họ đứng vững lại nhìn ra thì đã phải sững sơ. Người đàn ông đeo mặt nạ dùng một một đấm chọi thẳng vào bàn tay của đối phương. Hai người cứ giữ nguyên tư thế va chạm như thế.

“Dùng một tay thôi sao? Không thể nào...”, Lâm Côn Luân cảm thấy da đầu tê dại, không thể chấp nhận được.

“Người này còn trẻ quá”, Dạ Kiếm cũng phải thốt lên.

“Rốt cuộc là thiên tài cấp bậc nào thế?”, người đàn ông mặc áo bào đỏ cảm thấy tuyệt vọng.

“Nhà họ Lâm thật sự đã ruồng bỏ một thiên tài như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK