Lúc này, Từ Thiên như kiến bò chảo nóng, sốt ruột đến nỗi xoay như chong chóng.
Nhưng Lâm Chính vẫn bất động như núi, ngồi im trên tảng đá, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Vũ khí xung điện từ chùm ion chưa nghiên cứu chế tạo ra, thì lúc này chúng ta không thể làm được gì cả, việc có thể làm chỉ là chờ đợi thôi”, một lúc lâu sau, Lâm Chính mới khàn giọng nói.
“Nhưng… cứ lại gần như vậy thì chỉ sợ sẽ bị lộ. Nếu để Thần Hỏa Tôn Giả biết kế hoạch của chúng ta thì chắc chắn ông ta sẽ lập tức tấn công. Đồ chưa được mang đến, chúng ta không thể chống lại được Thần Hỏa Tôn Giả, lúc đó thì sẽ tiêu đời! Chủ tịch Lâm, cậu gọi điện thoại giục đám Từ Chính Tiết Cường đi”, Từ Thiên muốn khóc mà không có nước mắt.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
Anh biết, đây là một ván cược!
Thực ra Thần Hỏa Tôn Giả cũng bắt đầu nghi ngờ liệu những người này có phải là Tu La Huyết Vệ thực sự hay không.
Vì vậy ông ta không ngừng tiến tới để thăm dò Lâm Chính.
Nhưng những người này chỉ là diễn viên Lâm Chính mời đến, chứ anh nào có bản lĩnh mời được bảy Tu La Huyết Vệ trung thành với Tu La Vương đến đây chứ? Huống hồ chuyện về Tu La Vương chỉ là truyền thuyết, mọi người chỉ từng nghe chứ chưa từng thấy, anh đi đâu tìm Tu La Huyết Vệ?
Anh chỉ cố ý hóa trang bảy người này như vậy để dọa Thần Hỏa Tôn Giả, cho ông ta biết Lâm Chính mang đủ lực lượng đến để cướp thần vật khắc chế Tịnh Thế Bạch Liên kia.
Nếu thực sự ra tay thì sợ là những người này còn không đối phó nổi một đệ tử của đảo Thần Hỏa.
Nhưng nếu bây giờ bảo bọn họ rút lui, thì rõ ràng là không đánh tự khai.
Thế nên việc Lâm Chính có thể làm chỉ là chờ đợi.
Thực ra lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả cũng vô cùng lo lắng.
Ông ta không thể hiểu được suy nghĩ của Lâm Chính.
Người của ông ta đã di chuyển thêm năm dặm về phía hồ băng, nhưng đối phương vẫn không có phản ứng gì, chuyện này nghĩa là sao?
“Lẽ nào… những Tu La Huyết Vệ này là giả?”.
Ánh mắt Thần Hỏa Tôn Giả đanh lại.
Ông ta rất muốn lập tức hạ lệnh xông tới tấn công.
Nhưng nếu cứ thế phát động tấn công thì chỉ khiến Lâm Chính biết ông ta đã lấy được thần vật. Nếu Lâm Chính lập tức rút lui, thì chẳng phải cái bẫy ông ta dày công lập ra sẽ uổng phí sao? Đến lúc đó khó tránh vẫn phải khai chiến với Giang Thành!
Thần Hỏa Tôn Giả rất không muốn nhìn thấy kết quả này.
Nhưng ông ta quả thực có chút không đợi được nữa.
“Tiến thêm ba dặm về phía trước!”.
Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, lại hạ lệnh.
“Sư phụ! Hay là sư phụ cho các đệ tử xông lên một lần đi!”.
Đệ tử truyền lệnh quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa nói: “Các sư huynh sư đệ khác không thể chịu nổi sự sợ hãi này nữa rồi! Bọn họ thà chiến đấu với đối phương một trận, còn hơn là chịu sự giày vò như thế này! Sư phụ, để bọn con xông lên đi!”.
“Cứ làm theo đi!”.
Thần Hỏa Tôn Giả phớt lờ, tức giận, quát lớn.
Đệ tử kia bất đắc dĩ, chỉ có thể run rẩy chạy về truyền lệnh.
Các đệ tử tiếp tục tiến về phía trước.
Nơi này chỉ còn cách đối phương hai dặm.
Bọn họ phát hiện, dường như mình có thể nghe thấy tiếng tim đập của bảy Tu La Huyết Vệ ở ven hồ băng.
Gần lắm rồi!
Nếu là võ sĩ bình thường thì đã có thể phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ rồi.
Thế nên người của đảo Thần Hỏa đều cho rằng đối phương đã phát hiện ra mình.
Nhưng tại sao đối phương vẫn chưa ra tay?
Lẽ nào… bọn họ không coi mình ra gì?
Ai nấy cảm thấy da đầu tê dại, thần kinh căng như dây đàn.
Càng quỷ dị thì mọi người lại càng sợ hãi.
Còn một người nữa cũng đang sợ hãi cực độ, chính là Từ Thiên.
“Chủ tịch Lâm, bọn họ chỉ còn cách hồ băng hai dặm thôi!”, Từ Thiên xông tới gào lên.