“Nhạn Tề! Nhậm Nhiên! Các cô thật là to gan! Dám cướp đồ của tôi! Các cô chán sống rồi sao?”, Diệp Tâm Ngữ nổi giận, trừng mắt mắng đôi nam nữ kia.
“Hừ, Diệp Tâm Ngữ, cô nghĩ cô là cái thá gì hả? Cũng chỉ ỷ vào nhà họ Diệp có gia thế! Tôi nói cho cô biết, nơi này là Giang Thành chứ không phải là nhà họ Diệp của cô. Ở địa bàn của nhà họ Diệp cô còn có thể tác oai tác quái, ở đây thì ai có thể che chở cho cô chứ? Nực cười!”, cô gái áo đỏ tên Nhậm Nhiên cười khẩy nói, ánh mắt đầy khinh bỉ.
“Thế à? Để tôi xem cô có thể tác oai tác quái trước mặt tôi hay không?”.
Diệp Tâm Ngữ cũng chẳng buồn nhiều lời, quát lớn một tiếng, thân hình chợt động, lập tức xông tới.
Nhậm Nhiên nín thở, lập tức giơ cánh tay lên đón đỡ.
Hai cô gái lăn xả vào đánh nhau.
Nhưng thực lực của Diệp Tâm Ngữ mạnh hơn, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ được.
Nhậm Nhiên chỉ chống được hơn mười chiêu đã tay chân luống cuống, lùi lại mấy bước, có chút không đứng vững.
“Quỳ xuống!”.
Ánh mắt Diệp Tâm Ngữ lóe lên một tia chán ghét, bàn tay bỗng chuyển hướng, đánh thẳng vào hai chân cô gái kia.
Chưởng lực cuồn cuộn không thể đỡ được.
“Hả?”.
Nhậm Nhiên biến sắc, đang định lùi lại, nhưng nhận ra mình không thể tránh kịp.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bốp!
Một bàn tay khô vàng bỗng thò từ bên cạnh ra, đánh vào người Diệp Tâm Ngữ nhanh như chớp.
Diệp Tâm Ngữ lập tức bị đánh bay đi, nặng nề ngã xuống đất.
Cô ta lăn mấy vòng, khóe môi rướm máu.
Chưởng này đã khiến cô ta bị thương.
Diệp Tâm Ngữ mở to hai mắt, nhìn về phía chủ nhân của bàn tay khô vàng kia với ánh mắt khó tin.
Đó là một bà lão khoác áo bào màu nâu, vóc dáng hơi béo.
Bà ta chắp hai tay sau lưng, lưng đã còng, khó mà đứng thẳng được người nữa, nhìn dáng vẻ thì ít nhất cũng đã tám chín mươi tuổi.
“Bà là ai?”, Diệp Tâm Ngữ đanh giọng hỏi.
“Hừ! Con khốn nạn! Tôi biết cô có thiên phú dị bẩm, thực lực cao cường, nhưng lần này tôi đến cũng không phải là không có chuẩn bị. Đây là bà Vu Hải do tôi đích thân mời từ cuối Vu Hải đến! Có bà ấy ở đây, dù cô có bản lĩnh đến đâu thì cũng đừng hòng gây được sóng to gió lớn gì!”, Nhậm Nhiên đứng lên, lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cười nói.
“Bà Vu Hải?”.
Hơi thở của Diệp Tâm Ngữ như nghẹn lại.
“Cô gái, một mình cô thì không đối phó được với chúng tôi đâu. Nếu cô thức thời thì hãy giao Tịnh Thế Bạch Liên ra đây đi! Nếu còn cố chấp thì e là sẽ phải chôn thân ở đây đó!”, bà lão nheo mắt cười nói.
“Đừng nói là tôi chưa lấy được Tịnh Thế Bạch Liên, cho dù lấy được thì cũng đừng hòng giao cho các bà. Huống hồ, nếu tôi có Tịnh Thế Bạch Liên thì sao các bà có thể cướp được nó chứ? Tôi đã giết hết các bà từ lâu rồi!”, Diệp Tâm Ngữ cắn răng đáp.
“Cũng đúng”, bà Vu Hải gật đầu, quay sang nhìn Nhậm Nhiên.
Nhậm Nhiên tỏ vẻ thất vọng: “Chắc là cô vẫn chưa lấy trộm được nó rồi… Nhưng mà không sao”, cô ta nhếch môi, ánh mắt đầy dữ tợn và âm độc: “Nếu chưa lấy được thì hôm nay chúng ta tính hết nợ nần luôn đi!”.
“Cô muốn làm gì?”, Diệp Tâm Ngữ hơi biến sắc.
“Không làm gì hết, chỉ là muốn để cô chủ nhà họ Diệp chơi với đàn em của tôi xíu thôi”, Nhậm Nhiên cười nói, sau đó phất tay.
Đám đàn em xung quanh đều đi về phía Diệp Tâm Ngữ với vẻ mặt cười cợt.
“Khốn kiếp!”, Diệp Tâm Ngữ tức đến mức muốn nổ tung, lại huy động khí kình muốn đánh lại.
Nhưng có cao thủ tuyệt đỉnh như bà Vu Hải ở đây, mọi hành động của cô ta chỉ tốn công vô ích.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Các người muốn Tịnh Thế Bạch Liên à? Tôi cho này!”.
Câu này vừa dứt, xung quanh lập tức im bặt.