Giọng điệu thật là ngông cuồng. Thế nhưng đối với chiến tích hiện tại của Tiêu Kiếm Ngọc mà nói thì hắn đủ tư cách ngông cuồng như vậy.
Đám đông nín thở. Lâm Chính không hề trả lời.
Anh chỉ chắp tay sau lưng. Anh không muốn nhiều lời, tất cả dùng nắm đấm giải quyết vẫn hơn.
“Nếu lát nữa anh không đỡ được thì hãy dùng Vạn Kiếm Đồ, tôi dạy anh khẩu quyết”, Cầm Kiếm Nữ bước tới, nhanh chóng đọc khẩu quyết một lần.
“Đây là phần đầu của câu khẩu quyết, anh nghe rõ chưa?”
“Anh...”
Cầm Kiếm Nữ nói giọng khàn khàn. Cô ta còn định nói gì đó thì đã bị người của thế gia Cầm Kiếm bước tới.
“Cô chủ không sao chứ, người đâu, mau băng bó cho cô chủ”, người quản gia vội nói và kiểm tra vết thương cho cô ta.
“Tôi không sao...”, sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Cô ta liếc nhìn bố của mình, sắc mặt ông ta tối sầm.
“Nhóc, rốt cuộc đây là hai?”, chú hai Cầm Họa Hải bước tới hỏi.
“Là...bạn của cháu...”
“Bạn có cháu? Sao trước không nghe qua? Còn nữa...thời gian vừa qua cháu đi đâu vậy?”
“Cháu...đi giết Lũng Huyết Hoàng”, cô ta trầm giọng.
“Giết Lũng Huyết Hoàng Sao?”, đám đông giật bắn mình.
Cầm Họa Phiếu Bạc cũng đứng ngồi không yên: “Con mang Vạn Kiếm Đồ đi là để giết Lũng Huyết Hoàng?”
“Lũng Huyết Hoàng hại em trai, không giết ông ta sao con có thể cam tâm?”, Cầm Kiếm Nữ bặm môi.
“Sao con xốc nổi thế?”, Cầm Họa Phiêu Bạc tức giận đứng dậy, thật chỉ muốn tát cho Cầm Kiếm Nữ một phát.
“Lũng Huyết Hoàng là ai chứ? Con tưởng rằng dựa vào Vạn Kiếm Đồ có thể đối phó được với ông ta sao? Người ta là đại năng săn thưởng, đâu phải dạng nói giết là giết được. Con sơ suất quá, sau này sao có thể gánh vác được cho gia tộc đây?”
Cầm Họa Phiêu Bạc càng tức giận thì càng kích động.
“Anh cả đừng giận nữa, Tình Nhi chẳng phải trở về rồi sao?”, Cầm Họa Hải vội vàng khuyên.
“Con bé đi tìm Lũng Huyết Hoàng, với tính cách của ông ta thì ông ta sẽ không chịu buông tha đâu. Chú hai, cần phải sớm chuẩn bị thôi.
Cầm Họa Phiêu Bạc nhìn chăm chăm Tiêu Kiếm Ngọc và cũng siết chặt nắm đấm. Chưa giải quyết xong Tiêu Kiếm Ngọc thì giờ lại thêm Lũng Huyết Hoàng.
Thế gia Cầm Kiếm đúng là gặp đại kiếp rồi...
“Bố, Lũng Huyết Hoàng đã chết rồi”.
Lúc này Cầm Kiếm Nữ đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, đám đông hóa đá.
Cầm Kiếm Phiêu Bạc nhìn cô ta bằng vẻ không dám tin: “Con...con nói cái gì?”
“Bố, Lũng Huyết Hoàng đã bị bọn con giết chết rồi. Bố không cần lo lắng. Thù của em trai đã được báo rồi”.
Cầm Kiếm Nữ trầm giọng.
“Điều này...”, người nhà thế gia Cầm Kiếm nhìn nhau bằng vẻ khó chấp nhận.
Đó là đại năng săn thưởng đấy.
“Con vì giết ông ta nên vừa rồi trạng thái mới không được tốt lắm, nếu không con sợ gì Tiêu Kiếm Ngọc”, cô ta hừ giọng.
Cầm Họa Hải lập tức phản ứng lại, vỗ đùi giơ ngón tay cái lên: “Không hổ danh là thiên tài nhà ta. Tình Nhi làm tốt lắm, chuyện này mà truyền ra ngoài, để xem còn ai dám khinh thường cháu nữa. Ha ha...”
“Cô chủ lợi hại quá”.
“Nếu đúng vậy thì còn ai dám khinh thường thế gia chúng ta nữa chứ?”
“Đây đúng là chuyện vui mà, nhất định phải thông báo cho toàn thành”
Đám đông nhao nhao cả lên. Cầm Họa Phiêu Bạc chỉ chau mày: “Với thực lực của con, dù có thêm Vạn Kiếm Đồ thì con giết chết Lũng Huyết Hoàng như thế nào?”
“Trên đường đi con đã triệu tập nhiều cao thủ, cùng tấn công Lũng Huyết Hoàng. Lâm Chính...chính là một trong những người đi cùng con”.
"Vì vậy...con giết chết ông ta?"
"Nói đúng ra thì...ông ta chết trong tay Lâm Chính"
"Cái gì?", Cầm Họa Phiêu Bạc kinh ngạc.