Anh phải chiến đấu chống lại ba vị Võ Thần cùng lúc.
Đây quả là một chuyện điên rồ ở long mạch ngầm này.
Bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy điên rồ.
Nhưng đôi khi số phận thích trêu ngươi con người.
Anh biết mình chưa đủ tư cách đọ sức với ba Võ Thần. Đừng nói là ba Võ Thần, cho dù chọn ngẫu nhiên một Võ Thần cũng đủ để anh khổ sở. Vì vậy, Lâm Chính đành phải nén cơn giận.
"Hai người cứ chờ xem, chẳng bao lâu nữa người của Ám Thiên Võ Thần sẽ tới. Khi đó, tòa nhà treo thưởng sẽ ra mặt".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hai người kia nghe vậy lập tức cảm thấy vô cùng thất vọng.
"Cuối cùng, chúng ta vẫn bị bắt nạt..."
"Chỉ trách một điều là chúng ta quá yếu".
Tửu Ngọc thở dài và lắc đầu.
Ngự Bích Hồng cũng có chút hụt hẫng.
Lâm Chính liếc nhìn hai người họ, không nói gì, chỉ im lặng cất bản thảo đi.
Đúng lúc này.
Alo alo.
Giọng nói của Đào Thành phát ra từ micro trong phòng.
"Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi đã làm phiền cậu. Chuyện là thế này, quản lý tòa nhà của chúng tôi, Tiết đại nhân muốn gặp cậu".
Lâm Chính nghe xong thì hơi nhíu mày, sau đó bình tĩnh nói: "Đi thôi, đi cùng tôi một chuyến".
Hai người kia nhìn nhau rồi khẽ gật đầu.
Khi mở cửa, họ phát hiện Đào Thành đã đứng ở cửa.
Ông ta trông có vẻ hối lỗi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
"Người của Ám Thiên Võ Thần tới rồi sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Vâng, hơn nữa... lần này không được bình thường".
Đào Thành hạ giọng.
"Được, dẫn đường".
"Lâm tiên sinh, đừng lo lắng, tôi sẽ cố gắng hết sức để có được một lời giải thích cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu tổn thất này một cách vô lý!"
"Cảm ơn Đào tiên sinh!"
Lâm Chính gật đầu.
Chẳng mấy chốc, ba người do Đào Thành dẫn đầu đã đến phòng họp trên tầng mười bốn.
Lúc này, trong phòng họp đã có mấy người đang đứng.
Ttrên ghế sô pha bên cạnh có một người đàn ông mặc áo choàng đen đang ngồi.
Người đàn ông này nhìn sơ qua thì khoảng ba mươi tuổi, nhưng xét theo tuổi xương thì ít nhất hắn đã bảy mươi tuổi.
Lúc này, người đàn ông đang bắt chéo chân, ngậm điếu thuốc trong miệng, thờ ơ nhìn Lâm Chính đi vào.
Dường như trong mắt người đàn ông này, ai cũng nhỏ bé như hạt cát và vô giá trị.
Ở trên cùng là một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc trắng ở thái dương và mặc bộ đồ kaki kiểu thời xưa.
Khuôn mặt chữ điền của người đàn ông rất đứng đắn, khí tức được kiềm chế lại khiến người khác không còn phân biệt được tu vi của ông ta nữa.
Đào Thành bước nhanh về phía người đàn ông và cúi đầu.
"Tiết đại nhân, người đã tới rồi".
"Cảm ơn, phiền ông rồi!"
Người đàn ông trung niên gật đầu, sau đó đi về phía Lâm Chính và đưa tay ra: "Xin chào Lâm tiên sinh, tôi là Tiết Tòng Mệnh, quản lý của toà nhà treo thưởng! Sau này mong được Lâm tiên sinh chiếu cố".
"Xin chào Tiết đại nhân".
Lâm Chính bắt tay người đàn ông.
"Nhân tiện, xin phép giới thiệu một chút. Vị này là thuộc hạ của Ám Thiên Võ Thần, Khanh Hải đại nhân!"
Tiết Tòng Mệnh quay mặt về phía người đàn ông đang ngồi trên sô pha và nói.
Lâm Chính liếc nhìn đối phương nhưng không nói gì.
Khanh Hải nhíu mày, cũng không nói không rằng.
"Tôi đã nghe Đào Thành kể lại. Lâm tiên sinh, tôi rất xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra. Thay mặt toàn bộ tòa nhà treo thưởng, tôi xin gửi tới tiên sinh lời xin lỗi chân thành nhất!"
Tiết Tòng Mệnh nói xong, lại cúi đầu trước Lâm Chính.
"Tiết đại nhân, không cần làm như vậy. Chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng đâu cần tính toán làm gì?"
Lâm Chính khẽ mỉm cười, lập tức đỡ Tiết Tòng Mệnh lên.
Nhưng Tiết Tòng Mệnh còn chưa kịp nói gì thì Khanh Hải bên kia đã lên tiếng.
Hắn nhả ra một vòng khói, bình tĩnh nói: "Nếu đã không cần tính toán, vậy giao người ra đây!"
Hắn vừa dứt lời, cả phòng họp đột nhiên trở nên im lặng...