Chưa tới mười phút thì người này đã lại quay về.
“Bẩm chủ nhân, trong động trống không, duy chỉ có xác người của mình. Bọn họ đúng là bị hại, đầu bị chém lìa, cách đó tầm 50 mét không thấy bóng hình của bất kỳ ai. Thuộc hạ đóan là đối phương đã bỏ chạy rồi”.
“Chạy nổi không? Tra tấn tiếp Trấn Nguyệt Tiên Nhân để ép bà ta nói ra kẻ đó là ai. Dù đối phương có là ai thì chỉ cần giết người của bổn tọa thôi cũng sẽ phải trả giá”, người đàn ông mặc áo bào nói.
“Vâng chủ nhân”, người này lui ra, đồng thời một người thanh niên khôi ngô mặc đồ trắng bước vào.
“Đại ca”, người này chắp tay, mỉm cười.
Người đàn ông mặc áo bào nhìn người thanh niên và gật đầu: “Khá lắm, có đột phá, cũng không uổng công nuôi dạy”.
“Anh, em muốn tới Long Xuyên giết Thủy Thánh Võ, dùng mạng của hắn để uy hiếp và thử chiêu pháp của em thì thế nào?”, người thanh niên mỉm cười.
“Thủy Thánh Võ mặc dù thực lực không bằng anh nhưng dù sao cũng là thiên kiêu thứ hai. Em đấu với hắn phải cẩn thận, không được sơ suất. Nếu có thể đánh bại được hắn thì sẽ rất có lợi cho em đấy”.
“Vâng anh”, người thanh niên quay người rời đi.
“Đi theo cậu hai, không được phép để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, nếu không thì xách đầu về đây”, người đàn ông mặc áo bào nói.
Một bóng hình trong bóng tối xuất hiện. Về tới Giang Thành, Lâm Chính lập tức tìm Tần Bạch Tùng và sắp xếp ổn thỏa cho con của Trấn Nguyệt Tiên Nhân. Tần Bách Tùng cho người chuẩn bị phòng, còn ông ta thì đích thân chăm sóc.
“Nghe đây, không cho phép bất kỳ ai được nhắc tới người này. Nếu anh ta tỉnh lại thì không cho phép rời khỏi phòng, rõ chưa”, Lâm Chính nghiêm giọng.
“Thưa thầy, người này là ai vậy?”, Tần Bách Tùng hỏi.
“Lai lịch của anh ta không mấy ghê gớm nhưng rắc rối thì không ít. Tóm lại là cẩn thận vẫn hơn”.
“Được”.
Chuyện của Trấn Nguyệt Tiên Nhân đã coi như giải quyết xong như hiểm họa thì vẫn nhiều vô kể. Lâm Chính cảm thấy bất an, một mình ngồi trong phòng luyện thuốc, nhìn chiếc lò cao vời vợi một hồi lâu.
“Xem ra phải đưa thiên kiêu hạng nhất vào danh sách rồi. Cần phải đề phòng thôi. Giờ còn có cả Thiên Ma Đạo, Tử Vực, lại cả thiên kiêu hạng nhất nữa, kẻ nào cũng mạnh, nếu không có sự chuẩn bị tới lúc gấp gáp thì khó mà đối phó được”.
Nghĩ tới đây Lâm Chính bỗng nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ. Anh lấy thuốc mang về từ động phủ của Trấn Nguyệt Tiên Nhân ra rồi lại lấy sách ra lật. Cuối cùng thì anh lấy thêm một cuốn sách cổ. Nhìn nội dung cuốn sách, đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ ngông cuồng. Anh đứng bật dậy, chạy ra ngoài: “Liên hệ với Mã Hải, sắp xếp một chiếc xe tới chuyển đồ ở Thánh Sơn cho tôi".
“Chuyển thứ gì ạ?”.
“Đá”
“Dạ?”
Ngày thứ bảy...Tại con đường bên sông náo nhiệt nhất của Long Xuyên. Khu này trước đây người đông như mắc cửi, nhưng giờ không một bóng người. Bởi vì Thủy Thánh Võ đã cho phong tỏa cả khu vực trong phạm vi mấy chục mét.
Hôm nay một trận đại chiến sẽ diễn ra ở đây. Thủy Thánh võ ngồi khoanh chân bên bờ sông.
Anh nhắm mắt, khẽ điều động khí tức. Nhưng dù là vậy thì anh vẫn có thể cảm nhận được có vô số cao thủ đang ở xung quanh mình.
Các cao thủ này tới từ khắp nơi trên đất nước. Bọn họ nhận được tin bèn tới đây ngay.
“Hi vọng đây không phải là nơi chôn xác mình”, Thủy Thánh Võ mở mắt, thở dài.