"Anh họ!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên, lao tới ôm lấy người bê bết máu vừa bay ra trước chân Lâm Chính, hai mắt đột nhiên đỏ ngàu.
Hai cánh tay của người đàn ông lúc này đều bị gãy, ngực đầy máu, trông vô cùng đau đớn.
"Tình Nhi...em....em quay trở lại rồi....”
Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lồng ngực phập phồng, nôn ra rất nhiều máu, thậm chí còn có cả thịt vụn.
Rõ ràng là nội tạng đã bị tổn thương!
"Hãy nhanh chóng đưa anh ấy xuống để điều trị!"
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Đúng!"
Cầm Kiếm Nữ lập tức ngẩng đầu lên và hét lớn: "Mau! Khiêng thiếu gia xuống dưới chữa trị!"
"Vâng thưa tiểu thư!"
Lúc này người của Cầm Kiếm thế gia mới phản ứng, vội vàng tiến tới khiêng người đàn ông đi.
Nhìn thấy người đàn ông được đưa đi chữa trị, sắc mặt của Cầm Kiếm Nữ trở nên lạnh lùng.
"Tình Nhi! Con tới rồi sao?"
Một số trưởng lão của gia tộc Cầm Kiếm vui mừng khôn xiết nhìn về phía đó.
Lâm Chính cũng đưa mắt nhìn theo.
Anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi trên vị trí cao nhất trong tiền sảnh, người này toát ra khí thế vô cùng uy nghiêm.
Người đàn ông này có bộ râu dài, tóc hai bên thái dương đã bạc trắng, nhìn bề ngoài khoảng năm mươi tuổi. Có điều, ở long mạch này, phải từ hai trăm tuổi trở lên mới coi là cao tuổi, vì vậy có thể đoán người đàn ông này ít nhất đã hơn một trăm tuổi.
Ông ta ăn mặc sang trọng, xem xét từ vị trí ngồi, ông ta chắc hẳn là người đứng đầu gia tộc Cầm Kiếm, cũng chính là cha ruột của Cầm Kiếm Nữ - Cầm Hoạ Phiêu Bạc.
Còn ngồi phía dưới một chút là các cô dì chú bác của Cầm Kiếm Nữ.
Những người này đều có khí tức đáng sợ và vô cùng mạnh.
Một trong số họ, giống như Cầm Hoạ Phiêu Bạc, cũng đã bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Có điều, khí tức thần tiên của Cầm Hoạ Phiêu Bạc thâm sâu hơn nhiều so với những người khác cùng cảnh giới!
Ở giữa đại sảnh có hơn chục bóng người đang đứng, có già có trẻ, tất cả đều mặc đồ đen.
Đứng ở phía trước nhất là một thanh niên mặt mày như ngọc.
Người thanh niên khôi ngô tuấn tú, trên mặt nở nụ cười tươi, phong thái tràn đầy tự tin.
Bên hông người này đeo hai món đồ, một cây sáo xanh và một thanh trường kiếm làm toát lên khí chất phóng khoáng.
Vị công tử này quay đầu lại, mỉm cười chào Cầm Kiếm Nữ.
"Tình Nhi tiểu thư, đã lâu không gặp, dạo này cô thế nào?"
“Tiêu Kiếm Ngọc!”
Hàm răng của Cầm Kiếm Nữ như sắp bị nghiến nát, cô ta lạnh lùng quát: "Sao anh dám to gan như vậy? Dám tới Cầm Kiếm thế gia làm loạn? Nghĩ Cầm Kiếm thế gia không ai trừng trị được anh sao?"
"Tình Nhi tiểu thư hiểu lầm rồi! Tôi tới đây chỉ để so tài cao thấp chứ không có ý gì khác, nhưng hậu bối của Cầm Kiếm thế gia ai nấy đều kém cỏi như vậy, thật sự là quá thất vọng!"
Tiêu Kiếm Ngọc lắc đầu cười nói.
"Anh nói cái gì?"
Cầm Kiếm Nữ giận dữ như sắp nổ phổi đến nơi.
Thảo nào các bậc trưởng bối của gia tộc Cầm Kiếm không ra tay.
Tiêu Kiếm Ngọc cùng thế hệ với Cầm Kiếm Nữ và những hậu bối khác, nếu hắn đến thách đấu hậu duệ của gia tộc Cầm Kiếm mà các bậc trưởng bối lại ra tay thì thanh danh của họ sẽ bị hủy hoại, còn bị người đời đàm tiếu.
Nhưng bây giờ không có hậu bối nào của Cầm Kiếm thế gia có thể đối phó được Tiêu Kiếm Ngọc!
Cho nên chỉ có thể ngồi im nhìn hắn tác oai tác quái.
"Đừng kiêu ngạo! Tôi sẽ đấu với anh!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên và bước về phía trước.
"Cầm Kiếm Nữ, hãy bình tĩnh lại, cô đã bị thương rồi, e rằng giờ cô không phải là đối thủ của anh ta!"
Lâm Chính lập tức lên tiếng khuyên can.
"Không sao đâu, tôi đã uống thuốc để chữa lành vết thương, đánh bại hắn sẽ không tốn nhiều công sức!"
Cầm Kiếm Nữ hừ lạnh một tiếng, rút kiếm lao tới.
Kỳ thực Cầm Kiếm Nữ sao có thể không biết tình trạng của chính mình?
Nhưng nếu cô ta không nghênh chiến thì gia tộc Cầm Kiếm làm gì còn ai khác có thể tham chiến?
Ngay cả anh họ Cầm Kiến Xung của cô ta cũng bại trận, tất cả đồ đệ có khả năng chiến đấu của Cầm Kiếm thế gia đều nằm chết dở sống dở trong phòng bệnh. Nếu cả Cầm Kiếm Nữ cũng muốn rút lui, thanh danh của Cầm Kiến thế gia thật sự sẽ bị chà đạp dưới chân Tiêu Kiếm Ngọc.
Sau khi Cầm Kiếm Nữ tham chiến, Tiêu Kiếm Ngọc cũng rút kiếm và tấn công.
Hai bên lao vào chiến đấu.