Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệnh Hồ Thắng duỗi bàn tay thô to mập mạp ra, thẳng tay chụp vào Mị Mộng.

Động tác của gã rất chậm chạp, trông có vẻ không có chút đe dọa nào.

Mị Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh huyết đao lên chém tới.

Leng keng!

Một nhát huyết đao sượt qua.

Nhưng khi vừa chém trúng bàn tay Lệnh Hồ Thắng...

Keng!

Lưỡi đao phát ra tiếng kêu giòn giã, sau đó cả thanh huyết đao văng ra ngoài...

Mị Mộng không thể cầm chặt thanh huyết đao, cơ thể mềm mại liên tục lùi về phía sau, đến khi đứng vững, bàn tay kia đã duỗi tới.

Cô ta sợ đến mức tái mặt, vội vàng lùi lại phía sau, cuối cùng cũng tránh được bàn tay đó.

“Sao có thể chứ?”

Khuôn mặt Mị Mộng đầy sợ hãi.

Thanh huyết đao của mình không thể chém đứt cánh tay Lệnh Hồ Thắng, hơn nữa còn bị đánh bật trở ra.

Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng, làn da chỗ đó đen sạm, còn có thêm một lớp niêm mạc đặc biệt, thoạt nhìn có cấu tạo cực kỳ phức tạp.

Mị Mộng biết rõ, chắc chắn Lệnh Hồ Thắng đã có mình đồng da sắt, đao kiếm không thể đâm thủng, không chỉ thế, da thịt của gã cũng có tác dụng đàn hồi rất mạnh mẽ....

“Con khốn này, cô còn dám làm tôi bị thương... Tôi phải đè cô xuống đất, hung hăng hợp tu... Sau đó lột da cô ra, phá nát xương cô, cấy mắt cô lên mặt tôi, biến tay chân cô thành bàn ghế, biến xác cô thành chăn bông... tôi muốn cô chết không được tử tế...”

Dường như Lệnh Hồ Thắng đã bị chọc giận, tốc độ đột nhiên tăng lên khá nhiều, cơ thể cao lớn như núi đè Mị Mộng xuống.

“Bảo vệ cô chủ!”

Người của thế gia Huyết Đao ở hai bên lập tức cầm đao xông tới.

“Mau quay lại!”

Mị Mộng hét lên.

Nhưng... không kịp nữa!

Chỉ thấy Lệnh Hồ Thắng vung hai tay lên, đập vào những người đó.

Cánh tay thô ráp như có sức mạnh vô hạn, đập thẳng vào những lưỡi đao khiến cả người và đao đều bị chấn đến mức vỡ vụn.

Toàn bộ người của thế gia Huyết Đao vừa xông lên đều bị chất thành đống máu, xương thịt nổ tung, chết không nguyên vẹn...

“Hả?”

Những người còn lại đều sợ hết hồn.

Không ai trong số họ ngờ được rằng thực lực của Lệnh Hồ Thắng lại đáng sợ đến mức này!

“Cơ thể của A Thắng là tập hợp tất cả những tinh túy sở trường y thuật của thế gia Lệnh Hồ, nó đại diện cho y võ mạnh nhất thế gia Lệnh Hồ, chỉ với bọn nhãi nhép các người mà cũng muốn làm nó bị thương sao? Chỉ là ảo tưởng thôi!”

Lệnh Hồ Vũ phá lên cười.

“Thằng khốn!”

Mị Mộng nghiến răng, giơ đao lên lần nữa.

Vụt vụt vụt...

Cả người cô ta biến thành một luồng sáng bay đến gần Lệnh Hồ Thắng, điên cuồng múa thanh huyết đao đang cầm trong tay, tạo ra hàng ngàn đao ảnh, giống như những đợt sóng khổng lồ đánh vào cơ thể to lớn của Lệnh Hồ Thắng.

Nhưng cho dù cô ta có tấn công như thế nào, thanh huyết đao có mạnh mẽ ra sao cũng không thể xé cơ thể Lệnh Hồ Thắng ra được dù chỉ là một chút.

Keng! Keng! Keng! Keng! Keng! ...

Tiếng đao lanh lảnh vang lên không ngừng.

“Cô phiền quá...”

Lệnh Hồ Thắng mất kiên nhẫn hét lên, cánh tay lại vung đến.

Nhưng tốc độ của gã quá chậm chạp, hoàn toàn không thể chạm vào Mị Mộng.

Mị Mộng biết rằng chỉ cần không va chạm trực diện với Lệnh Hồ Thắng, mình sẽ không phải chịu thiệt.

“Tôi không tin da của anh có thể dày đến thế!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, nhắm thẳng vào trái tim Lệnh Hồ Thắng, chém mạnh thanh huyết đao.

Cô ta không tấn công những vị trí khác nữa, chỉ bắt đầu tấn công dữ dội vào vị trí trái tim.

Từng nhát đao chém tới.

Ban đầu thanh huyết đao còn bị dội ra, nhưng theo những nhát chém liên tục ấy, một vết máu dần dần xuất hiện trên ngực Lệnh Hồ Thắng.

Da thịt dường như bị tách ra.

“Tốt quá rồi!”

Mị Mộng mừng rỡ.

“Đau quá... đau quá... Anh ơi... A Thắng đau quá...”

Lệnh Hồ Thắng tấn công mấy lần đều không thể chạm vào Mị Mộng, ngược lại, lớp phòng thủ của gã sắp bị Mị Mộng đánh tan, cuối cùng không kiềm chế được nữa mà khóc lớn.

“A Thắng!”

Hai mắt Lệnh Hồ Vũ nheo lại, nhìn chằm chằm Mị Mộng khịt mũi: “Khốn nạn! Cô chán sống rồi hả?”

Dứt lời, hắn chợt ngẩng đầu lên, tất cả sức mạnh phi thăng như cơn sóng lớn tràn vào lòng bàn tay hắn như cơn sóng lớn, sau đó vung lên trời.

Ầm!

Sức mạnh phi thăng đáng sợ biến thành đại thế bay về phía Mị Mộng.

Không ổn!

Mị Mộng hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng vừa mới kéo dài khoảng cách với Lệnh Hồ Thắng, cả người cô ta đã bị luồng đại thế đáng sợ trấn áp.

Cơ thể cô ta cong lên, hai chân giẫm nát sàn, đầu gối run lên điên cuồng giống như trên vai đang có một ngọn núi lớn đè nặng, cả người khụy xuống đất.

“Cô chủ!”

Người của thế gia Huyết Đao thốt lên.

“Xem lần này cô trốn thế nào?”

Lệnh Hồ Vũ hung dữ hét lên: “A Thắng! Ả đàn bà này không di chuyển được nữa rồi, em muốn làm gì thì làm!”

“Cám ơn anh, cám ơn anh... hà hà...”

Lệnh Hồ Thắng cười lớn như một đứa trẻ, nhưng tiếng cười đó rất kinh khủng, giống hệt tiếng sói gầm rú.

Gã lại bước những bước chân nặng nề từng bước từng bước đi tới chỗ Mị Mộng.

Mùi hôi thối mục nát xông thẳng vào mũi.

Mị Mộng chật vật ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Thắng đang đến gần, vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

“Đừng hòng làm hại cô chủ!”

“Tao liều mạng với mày!”

Người của thế gia Huyết Đao ở bên cạnh lao tới như điên, định chặn Lệnh Hồ Thắng lại.

Nhưng họ xông lên bao nhiêu, cũng chết bấy nhiêu.

Da thịt Lệnh Hồ Thắng hoàn toàn không thể bị phá vỡ, lực của gã cực mạnh, chỉ cần bị bàn tay đó chạm nhẹ vào, sẽ nổ tung mà chết...

Gã giống như một viên kim cương không thể đánh bại!

“Chạy! Chạy ngay! Chạy mau đi...”

Mị Mộng vừa hét lớn, vừa chật vật giơ tay lên, mò về bên hông mình.

Chỗ đó có vài viên đan dược được Lâm Chính đưa cho.

Lâm Chính từng nói rằng vào thời điểm nguy cấp, chỉ cần uống viên đan dược này là có thể thoát khỏi nguy hiểm...

Ban đầu Mị Mộng không tin lắm, nhưng khi rơi vào bờ vực tuyệt vọng, cô ta cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào mấy viên đan dược này.

Tuy nhiên Lệnh Hồ Thắng đang ở đây, dù những viên đan dược này có nghịch thiên, e rằng cũng không có cách nào thu hẹp được sự chênh lệch thực lực giữa hai bên.

Nhưng ngay khi bàn tay Mị Mộng sắp chạm vào chiếc túi bên hông.

Bụp!

Một bàn tay xấu xí đột nhiên chộp lấy cổ tay cô ta.

Cả người Mị Mộng run lẩy bẩy.

Roẹt!

Chỉ thấy cánh tay phải của cô ta bị xé toạc.

Cơn đau dữ dội khiến Mị Mộng suýt ngất lịm.

Cô ta trừng mắt nhìn về phía trước.

Lệnh Hồ Thắng đã đứng trước mặt.

Sáu con mắt dữ tợn nhìn chằm chằm cô ta.

“Con ả khốn nạn, tôi phải dạy dỗ cô!”

Lệnh Hồ Thắng gào lên, lập tức duỗi tay ra chộp lấy Mị Mộng.

Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

Vèo!

Một cây châm bạc bay tới nhanh như chớp, đâm thẳng vào mu bàn tay Lệnh Hồ Thắng.

Ngay lập tức, cánh tay thô ráp khổng lồ kia chợt cứng đờ bất động...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK