Đám đông bàng hoàng nhìn Lâm Chính từ từ đứng dậy.
Lúc này mọi người mới ý thức được rằng thần y Lâm có mặt tại hiện trường! Hơn nữa còn ngay bên cạnh bọn họ!Anh sớm giả trang thành một xác chết và quan sát từng người có mặt ở đây. Quan sát việc cốc chủ và ông Hầu chém giết lẫn nhau.
Chẳng ai lại có thể liên tưởng một cái xác chết với thần y Lâm cả. Trong mắt cốc chủ, tất cả những cái xác nằm đây đều có thể do người của Cô Phong giết. Trong mắt ông Hầu, những cái xác nằm đây có thể là do người của Hồng Nhan Cốc giết.
Bất luận là ai thì cũng không để ý tới người đã chết. Và thế là màn giả trang đã đánh lừa được tất cả mọi người.
“Trần Gia Minh đúng là người của Cô Phong. Còn Huyết Độc Đại Pháp mà anh ta nói là giả. Huyết Độc Đại Pháp đó không phải là truyền thừa của nhà anh ta mà là tôi nói cho anh ta biết. Thế rồi anh ta đi nói với ông. Bởi vì tôi biết các người không thể nào phá hủy được cơ thể của cốc chủ, nên tôi giúp các người”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Ông Hầu tái mặt. Cốc chủ cũng để lộ vẻ tức giận. Bọn họ đã bị Lâm Chính lừa hết.
Dứt lời, có tiếng bước chân rầm rầm chạy vào trong sơn trang. Vô số bóng hình xuất hiện.
Nguyên Tinh! Tào Tùng Dương! Các cao thủ của Kỳ Lân Môn. Cao thủ của đảo Vong Ưu. Tất cả đều được Lâm Chính gọi tới, bao vây toàn bộ sơn trang.
“Đồ chán sống”, đội quân của cốc chủ không thể nào chịu được việc đám con sâu cái kiến này uy hiếp họ. Họ gầm lên, trong đó có hai người lao về phía Lâm Chính.
“Quay lại”, cốc chủ hét lớn.
Thế nhưng đã không còn kịp nữa. Hai người này vừa tiếp cận Lâm Chính, anh còn chưa kịp ra tay thì Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đã lao tới, mỗi người một chưởng tấn công vào trán của đối phương khiến đối phương không kịp phản ứng.
Bốp!
Bốp!
Đầu của họ gãy rời, chết ngay tại chỗ. Cốc chủ và người của Cô Phong cảm thấy da đầu tê dại. Đó là người thuộc đội quân tinh nhuệ nhất của Hồng Nhan Cốc đấy. Vậy mà không đỡ nổi một chiêu của Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh.
“Hai người họ được thần y Lâm dùng châm bạc gia trì nên các người không được khinh suất”, cốc chủ lạnh giọng.
Đám đông gật đầu.
“Cốc chủ, chúng ta tạm thời hợp tác đi. Có lẽ không dễ gì đối phó với thần y Lâm đâu. Chúng ta hợp tác cùng rời khỏi đây thôi”, ông Hầu lên tiếng.
Thế nhưng ông ta vừa nói xong thi...
Bụp...Một âm thanh quỷ dị vang lên. Ngay sau đó ngực ông ta bị cốc chủ đâm xuyên. Tim bị móc ra và bóp nát.
Miệng ông Hầu ứa máu. Ông ta trố tròn mắt, nhìn cốc chủ bằng vẻ không dám tin.
“Cốc chủ, bà...”
“Hừ! Ông coi tôi là gì? Vừa rồi cái gọi là Huyết Độc Đại Pháp của ông chẳng khiến tôi bị sao cả. Một tên thần y Lâm, trong mắt tôi có khác gì con sâu cái kiến? Hợp tác ư? Tôi mà phải hợp tác với cái thứ chuột nhắt như ông à?”, nói xong cốc chủ chém tay xuống.
Vụt! Cả cơ thể ông Hầu bị chém làm hai.
“Á!”, người của Cô Phong sợ hãi, ai cũng muốn bỏ chạy.
“Chặn họ lại”, Lâm Chính thản nhiên nói. Các cao thủ của Đông Hoàng Giáo, Cổ Phái lần lượt hành động.
“Chặn lại sao? Thần y Lâm, cậu nên lo cho mình trước đi. Lần này tôi muốn xem xem cậu chạy kiểu gì”, cốc chủ bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ dữ dằn. Bà ta lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dám giết người ở đây thì chứng tỏ là ở đây không hề có nhà báo nào hết. Như vậy thì bà ta cũng chẳng còn gì phải kiêng dề. Lúc này, cứ giết là được.
“Bảo vệ thần y Lâm”.
“Chặn bà ta lại”, các cao thủ của Đông Hoàng Giáo định hành động nhưng lúc này cốc chủ đã phóng ra khí tức, nên họ không làm gì được. Có những người còn chưa kịp tiếp cận cốc chủ thì đã bị khí tức bà ta phát ra đánh ngã ra đất và nôn ra máu.
Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương thấy vậy cũng thất kinh. Bị thương nặng vậy mà bà ta vẫn còn đáng sợ như thế.
Bà ta đúng là ác ma.
Chỉ có điều lần này Lâm Chính cũng không định nương tay nữa. Đối phương đã quyết tâm thì anh cũng chẳng có gì phải do dự.
“Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, lao lên”, Lâm Chính hô lớn.
“Vâng, giáo chủ”, hai người đồng loạt đáp lại và lao về phía cốc chủ.
“Hai tên nhãi này, dám đối kháng với bản tôn à? Trước đó các người bị đánh vẫn cảm thấy chưa đủ sao?”, cốc chủ gầm lên. Bà ta chưởng cho một người một chưởng.
Bùm! Bùm!
Âm thanh nặng nề vang lên. Chưởng lực khủng khiếp khiến cả trần nhà cũng nứt toác, những mảng tường rơi xuống.
Dưới sức ép của cốc chủ, hai người họ phải lùi lại sau đó ngã ra đất. Họ run bắn người, bàn tay va chạm với cốc chủ đã bị gãy.
“Ha ha, đồ không biết lượng sức mình”, cốc chủ bật cười.
Những kẻ mạnh nhất của Dương Hoa lúc này là Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương. Mà đến Lâm Chính bà ta còn không sợ thì sao có thể sợ hai người này. Trước đó Lâm Chính truy sát bà ta đã bị thương nặng, dù anh có sở hữu y thuật tuyệt thế thì cũng không thể nào hồi phục trong thời gian ngắn được.
Bà ta tin lúc này khả năng chiến đấu của Lâm Chính cũng không bằng như trước nữa. Nếu không thì anh đã ra tay rồi. Giờ chỉ cần giết được Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương là mọi việc sẽ kết thúc.
Cốc chủ nheo mắt, bước về phía trước với sát khí hừng hực. Đúng lúc này, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương đột nhiên đứng dậy.
Vụt...
Vài cây châm được phóng ra ghim vào cánh tay của họ. Cánh tay họ nhanh chóng được hồi phục .
Cốc chủ trố tròn mắt: “Không
thể nào...”