Nhận thức của mọi người như được làm mới lại, cảm thấy bị kích thích.
Cuộc thi vòng thứ nhất xảy ra tình huống khiến mọi người kinh hãi, không biết các cuộc thi phía sau sẽ hấp dẫn thế nào.
“Người này là ai thế?”
Bên Thần Cung thế gia, Thần Cung Thương ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thưa cậu chủ, người này tên là Lâm Chính, nghe nói là đến từ ngoại vực, lần này đại diện cho Thanh Huyền Tông đến tham gia cuộc thi”, người bên cạnh lập tức chắp tay lại nói.
“Người ngoại vực?”, Thần Cung Thương hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Chỉ là một con chuột ngoại vực, có thể có y thuật này sao? Người này chắc chắn không phải người ngoại vực, có lẽ là người vực Diệt Vong bị lưu đày đến ngoại vực”.
Người đó không nói gì.
Một người phụ nữ tóc dài trắng như tuyết, mặc áo tím mỉm cười: “Thương anh kiệt, anh đừng xem thường người ngoại vực, mặc dù điều kiện ở ngoại vực không bằng vực Diệt Vong chúng ta nhưng có rất nhiều cao nhân, tên Lâm Chính này có chút thực lực, phải cẩn thận hơn”.
“Huyền Tâm anh kiệt, cô quá mức thận trọng, nếu không phải vì tính cách này của cô thì sao có thể chỉ đứng thứ năm trong hàng thiên tài anh kiệt? Trận chiến lúc đầu vốn dĩ là cô thắng, nhưng vì thận trọng và do dự của cô mà dẫn đến đánh mất thời cơ tốt. Cô vẫn chưa rút kinh nghiệm được sao?”, Thần Cung Thương mặc không cảm xúc nói.
Vẻ mặt Nguyên Huyền Tâm trở nên nghiêm trọng, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Đứng thứ năm hay thứ tư thì có làm sao? Chỉ là hư danh thôi”.
Thần Cung Thương khẽ lắc đầu không nói gì thêm.
Mọi người ở đây mỗi người một sắc mặt, lòng cảm thấy phức tạp.
Bên Thanh Huyền Tông lại là một trận reo hò hoan hô.
“Chặn được rồi! Chặn được rồi!”
“Trời ạ, Lâm Chính đại nhân mạnh quá”.
“Đó là thần khí của Trùng Long Cốc đấy, thế mà anh ta có thể dùng tay không đỡ được! Tốt quá”.
Mấy người Nam Phong vui mừng ôm lấy nhau, khóc vì sung sướng.
Ái Nhiễm cũng thở phào, đến khi phản ứng lại mới nhận ra sau lưng mình ướt đẫm vì căng thẳng.
“Bố, bố nói xem, chú hai có nên đưa Tiêu Dao Thần Tán cho anh Lâm không?”
Bên Tề Phượng Sơn, Tề Thủy Tâm nghiêng đầu mỉm cười nói.
Lúc nãy sắc mặt cô ta trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô ta lại xuất hiện tia hy vọng.
“Nên đưa! Nên đưa”.
Tề Trọng Khôn cũng mừng rỡ, liên tục gật đầu: “Bố nên đền tội với cậu Lâm vì sự thất lễ trước đó của mình”.
“Đó là đương nhiên. Nhiêu Ưng thua, Tề Dương cũng sẽ sống sót. Chỉ tiếc bây giờ chỉ còn năm phút nữa là cuộc thi mê cung kết thúc, trong năm phút này rất khó tìm được đường ra, vòng thứ nhất cuộc thi mê cung này e là không ai đủ điều kiện vượt cấp”, Tề Thủy Tâm thở dài.
Cô ta vừa dứt lời, người xung quanh đều thở dài, lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc.
Bên ngoài mê cung là một trận nhốn nháo.
Nhưng người trong mê cung lại không nghe thấy.
“Anh Lâm, anh vẫn ổn chứ?”
Sở Thu dẫn mấy người Trương Kỳ nhanh chân bước đến, vội vàng hỏi.
Có vài người thấy Lâm Chính thê thảm như vậy cũng sinh lòng tham, nhưng nghĩ Lâm Chính có thể tay không đỡ được Trùng Long Thích bèn đánh bay suy nghĩ này.
Người này quả thật là yêu nghiệt.
“Tôi vẫn ổn”.
Lâm Chính yếu ớt nói, sau đó nhanh chóng lấy một viên đan dược trong người ra cho vào miệng.
Quan hệ của anh và đám người này rất vi diệu, nếu để lộ vẻ mệt mỏi, rất có thể sẽ gây ra họa sát thân.
“Vậy thì tốt”.
Mọi người thở phào.
“Anh Lâm, xem ra vòng thứ nhất, không ai trong chúng ta đủ điều kiện vượt cấp”.
Sở Thu nhìn đồng hồ, khàn giọng nói.
Nghe thế mọi người đều sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện lên vẻ mất mát.