Bất luận là từ trang phục hay cách nói năng đều có thể nhìn ra người này có địa vị cao hơn Lâm Chính.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, sau đó lập tức chắp tay nói: "Hồi bẩm đại nhân, là thế này, thái tử điện hạ chuẩn bị tới tuần tra, thuộc hạ lo lắng có gì sơ sót nên mới qua đây xem xem".
"Qua đây xem? Ngươi không biết đây là thiên lao giam giữ phạm nhân phạm tội rất nặng hay sao? Lập tức cút ra ngoài, nếu ta còn thấy ngươi bén mảng đến đây, ta sẽ chặt chân tay ngươi rồi treo lên tường như hai kẻ đó!"
Kẻ kia lớn giọng quát, sát khí đằng đằng.
"Vâng, vâng... thuộc hạ xin cáo từ".
Lâm Chính ra vẻ hối lỗi, vội vã rời khỏi đó.
Khi anh quay lại phòng khách, Đế Nữ cũng vừa tới.
"Anh đi đâu vậy? Trước đó tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời, không phải tôi đã bảo anh đừng chạy lung tung sao?"
Đế Nữ nhìn Lâm Chính lạnh lùng nói.
"Tôi tới thiên lao".
"Tới thiên lao?"
Đế Nữ run lên, lập tức truy hỏi: "Anh đã gặp bố mẹ tôi rồi sao?"
"Gặp rồi, tứ chi bị chặt đứt, truyền chất độc rồi treo trên tường. Họ được duy trì sinh mạng bằng đan dược nhưng ngày đêm phải chịu đau đớn giày vò".
Lâm Chính lắc đầu đáp.
Đế Nữ nghe xong thì hai mắt đỏ ngàu không khóc nhưng hai nắm tay siết chặt, nỗi hận ngút trời giờ cũng chỉ có thể chôn sâu.
"Chặt đứt tứ chi, với y thuật của vực Diệt Vong có thể dễ dàng chữa trị. Những vết thương trên cơ thể cũng không phải trở ngại lớn. Nhưng khó chữa nhất có lẽ là vết thương tinh thần! Cô Cẩm, ngày mai tôi cứu bố mẹ cô, coi như trả lại ân tình của cô! Từ đó về sau hai chúng ta không ai nợ ai, bố mẹ cô hãy tự bảo trọng".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Được! Lâm minh chủ, tôi sẽ chờ tin tốt của anh. Đợi anh lấy được Thiên Tuyển Diệp Hoa, tôi sẽ nghĩ cách đưa anh rời khỏi Kiếm Vương triều!"
Đế Nữ trầm giọng nói.
Một khi cứu được bố mẹ, cô ấy cũng không có ý định ở lại đây.
"Ừm".
Lâm Chính gật đầu.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô chói tai vọng tới.
"Thái tử điện hạ có lệnh! Đặc biệt mời Quận Chủ đại nhân tới Vương Kiếm điện gặp mặt!"
Vừa nghe xong, sắc mặt Đế Nữ trắng bệch, trong đôi mắt tràn đầy sự lo lắng.
"Đúng rồi, thái tử có dặn, nếu quân chủ đại nhân đang ở cùng người thợ chăm hoa kia thì đưa cả người đó đi cùng".
Thái giám bên ngoài lại lên tiếng.
"Tôi biết rồi".
Lâm Chính thấy vẻ mặt lo sợ của Đế Nữ thì không khỏi lên tiếng đáp lời giúp cô ấy.
Đế Nữ nhìn Lâm Chính, thấp giọng nói: "Lần này chúng ta không đi không được. Con người thái tử tôi cũng đã nói qua với anh rồi. Lần này tôi không biết liệu mình có thể bình an vô sự hay không, nhưng anh... có thể sẽ có chuyện!"
"Hắn ta muốn giết tôi?"
Lâm Chính tò mò hỏi.
"Có thể không, có thể tình hình còn nghiêm trọng hơn anh tưởng".
"Kế hoạch còn chưa thực hiện, giờ chưa phải lúc chúng ta lật bài, cứ tới đó rồi tính".
Lâm Chính bình thản đáp, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đế Nữ hít sâu một hơi, vội vã theo sau.
Hai người họ nhanh chóng được thái giám dẫn tới Kiếm Vương điện.
Kiếm Vương điện là cung điện của thái tử điện hạ nên vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Khi hai người họ bước vào trong cung là lập tức nhìn thấy ở ngoài cổng có hai hàng cung nữ đứng xếp hàng ngay ngắn. Ai nấy dung mạo bất phàm, xinh đẹp trẻ trung.
Nhưng đương nhiên, trên mặt họ đều đầy vẻ sợ hãi. Họ cúi gằm mặt xuống không dám nhìn ai cả.
"Điện hạ, Quận Chủ đại nhân và người chăm hoa đều tới rồi!"
Thái giám đi tới trước cửa cung điện, cung kính chắp tay bẩm báo.
"Cho họ vào đi".
Từ bên trong vọng ra giọng nói uể oải của một người đàn ông.
"Vâng".
Thái giám quay người, cười híp mắt nói: "Mau vào đi, được điện hạ triệu kiến đúng là vinh dự của hai người!"
Đế Nữ ngập ngừng một lát rồi cũng bước vào.
Còn Lâm Chính thì chẳng hề do dự.
Nhưng khi anh bước vào được vài bước, một mùi tanh nồng nhức mũi tràn ngập không gian.
Anh sững lại, bước nhanh thêm mấy bước liền nhìn thấy cảnh tượng nổi gai ốc trong cung điện.
Một người thanh niên mặc kim bào đang ngồi trên ghế, chạm khắc gì đó trên một chiếc đầu người rỏ máu tong tỏng...
Lâm Chính nhìn thấy thi thể không đầu bên cạnh, trong lòng có chút bất an.
Thi thể đó... chính là thị vệ mà trước đó anh đã cải trang thành!