Lúc này, trước cửa học viện đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Bảo vệ đã kịp có mặt giải tán đám đông.
Một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo gió đứng ngay trước cửa. Người này vừa hút thuốc vừa chém những người xung quanh. Con dao dài trong tay người này nhuốm đẫm máu tươi, vài người ngã gục ra đất, cũng không biết là sống hay chết.
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát” “Cảnh sát đâu? Mau gọi cảnh sát tới đây”.
“Gọi rồi nhưng trên đường có tai nạn nên họ chưa tới kịp”.
“Vây....vậy phải làm sao?”
Người của học viện cuống cả lên. Bảo vệ định chặn kẻ côn đồ lại nhưng khi vừa mới tiếp cận thì cây đao trong tay người này đã nhanh như cắt chém thẳng xuống đám bảo vệ.
Một nhân viên bảo vệ không nhịn được nữa bèn rút súng ra, chĩa thẳng vào hắn.
Súng vừa được rút ra thì phụt....Một đường đao lóe sáng. Ngay sau đó cánh tay của người cầm súng bản ra máu tươi, cụt ngủn.
“ÁI Tay của tôi!", người bảo vệ ôm cánh tay, gào thét.
Đám đông xung quanh sợ tái mặt khi chứng kiến cảnh tượng đó. Người bảo vệ run rẩy, không dám làm loạn nữa.
“Gọi thần y Lâm của các người ra đây. Tôi không muốn ra tay với các người. Nếu không muốn chết thì cút hết đi. Ông đây hôm nay tới chỉ vì thần y Lâm thôi, nghe rõ chưa?”, người đàn ông hút thuốc và hét lên.
Đám đông nhìn nhau, không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, Lâm Chính dẫn theo một nhóm người chạy tới.
“Làm gì vậy?”, Lâm Chính tưc giận chất vấn. “Thần y Lâm đâu? Gọi ra đây. Nếu như cậu ta
không chịu ra thì hôm này tôi đành phải biến nơi này thành sông máu th ời nói.
“Ồ? Anh tìm thần y Lâm có việc gì?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Có người bảo tôi tới giết cậu ta?” “Ai bảo anh?”
“Tôi không thể nói ra được, tôi không thể bán đứng chủ của mình bằng cách nói tên ra được”.
“Vậy à? Như vậy thì hôm nay mà không giết được thần y Lâm thì anh không chịu rời đi đúng không?”
“Đương nhiên! Mau gọi thần y Lâm ra đây. Tôi không có nhiều thời gian, nếu như còn không ra thì tôi đành phải ra tay đấy”, người đàn ông khế cười.
“Vậy thì tôi muốn xem xem rốt cuộc bản lĩnh của anh tới đâu”, Lâm Chính hừ giọng, bước tới.
Đúng lúc này, có tiếng hét vang lên “Các người dám làm loạn ở đây à? Thần y Lâm đừng sợ, để Chiêm Hùng giải quyết”.
Dứt lời, Chiêm Hùng với một tay bị băng bó cầm một con dao bước ra khỏi đám đông. Vết thương của anh ta đã được Lâm Chính xử lý. Dù bị thương thì trông anh ta vẫn hừng hực khí thế.
“Thần y Lâm, cậu là ai chứ? Sao lại có thể ra tay với đám mèo mả gà đồng này được. Cậu đừng lo lắng. Có tôi ở đây, tôi sẽ giúp cậu xử lý kẻ này. Cậu chỉ cần yên tâm cứu bố tôi thôi”, Chiêm Hùng võ ngực, lên tiếng.
“Không sao, để tôi xử lý. Anh cứ nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.
“Cậu là ân nhân của bố con tôi, sao tôi có thể trơ mắt ra nhìn người khác gây rắc rối cho cậu được?”, Chiêm Hùng quay qua trừng mắt với người đàn ông kia: “Đồ chó má. Tới đi, đấu với ông đây một trận để xem ông có chia mày ra thành tám miếng không”.
Người đàn ông kia bỗng khựng người, nhìn Chiêm Hùng bằng vẻ không dám tin. Đám đông cũng cảm thấy nghỉ ngờ.
Người đàn ông bỗng hét lớn: “Anh là...Chiêm Hùng sao?”
“Sao? Nhận ra tôi rồi à?”, Chiêm Hùng chau mày.
Người đàn ông bỗng trở nên mất tự nhiên, mặt tái mét, một lúc sau mới lí nhí nói: “Anh quên rồi à, 10 năm trước anh đã từng cứu tôi ở Mặc Nguyệt Cốc này”.
“Mặc Nguyệt Cốc? Mười năm trước sao?”
Chiêm Hùng suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên bừng tỉnh: “Ồ, tôi nhớ ra rồi. Là anh à?”
Người đàn ông cũng mỉm cười.
“Ha ha, anh cũng ghê gớm thật đấy. Dám chạy tới đây làm loạn. Thú vị”, Chiêm Hùng quét một đường đao và lên tiếng: “Tới đi”.
“Tới gì cơ?”, người đàn ông giật mình: “Chiêm Hùng, tôi chỉ tìm thần y Lâm thôi chứ không muốn đối đầu với anh”.
“Gây rắc rối với thần y Lâm cũng là gây rắc rối với tôi. Nếu anh muốn ra tay với cậu ấy thì phải bước qua tôi trước đã”.
“Điều này...Chiêm Hùng, đang yên đang lành tại sao lại thế chứ?”, người đàn ông nghỉ ngờ, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn thốt lên: “Chiêm Hùng, Lệnh Tôn đâu...?”
“Tôi ở đây..”, không đợi Chiêm Hùng lên tiếng thì một giọng nói khác đã vang lên. Ngay sau đó, họ
nhìn thấy Chiêm Nhất Đao được đẩy xe lăn tới.
“AI Thần đao”, người đàn ông kêu lên.
“Sao bố lại ra đây vậy?”, Chiêm Hùng vội vàng chạy tới: “Thần y Lâm vừa điều trị xong cho bố, bốn nên nghỉ ngơi mới phải”.
“Không sao! Bố nghe nói có người tới đây làm loạn bèn ra xem thế nào. Xem ai to gan dám làm càn ở đây. Giờ phát hiện hóa ra là một con sói con à?”, Chiêm Nhất Đao lạnh giọng. Người đàn ông kia run rẩy, sợ hết hồn.
“Xem ra là người quen rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nếu biết giờ cậu thành ra hế này thì khi đó ở Mặc Nguyệt Cốc đã không cứu rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận nói.
“Bố, chỉ bằng hôm nay lấy mạng?”, Chiêm Hùng lên tiếng.
“Cũng được”, Chiêm Nhất Đao gật đầu: “Bố vẫn còn chút sức lực, thần y Lâm, để tôi xử lý người này chơ”.
Nói xong, sát khí của Chiêm Nhất Đao bốc lên ngùn ngụt.
“Từ từ đã”, Lâm Chính trầm giọng. Chiêm Nhất Đao khẽ quay đầu.
“Muốn giết người này thì quá đơn giản, nhưng tôi muốn biết ai cử anh ta tới đây làm loạn”.
“Có lý".
Chiêm Nhất Đạo gật đầu: “Chuột nhắt, còn không mau lăn tới đây”.
Người đàn ông nghe thấy vậy nào dám phản kháng, chỉ vội vàng bước tới và quỳ xuống: “Thần đao...xin tha mạng...”
“Nghe đây, giờ cậu có hai sự lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nói ra toàn bộ sự thật, thần y Lâm hỏi gì thì đáp cái đó. Như vậy có thể thần y Lâm sẽ tha cho cậu. Còn nếu cậu không nghe theo thì tôi đành phải chia năm xẻ bảy cậu ra thôi”.
“Vâng...vâng tôi nói... Tiền bối thần đao, chỉ cần ông tha chết cho tôi thì bảo tôi nói gì cũng được”.
Lâm Chính thấy vậy thì bất ngờ lắm. Thần đao của lúc này còn khiến người đàn ông kia khiếp sợ như vậy thì thật sự là không đơn giản...
Lế nào người này đã từng thấy thực lực thật sự của thần đao nên mới sợ hãi như thế?
“Thần y Lâm, người này do cậu xử lý”, Chiêm Nhất Đao nói. “Ừ, đưa người đi. Đồng thời dọn sạch hiện trường, khóa mọi thông tin”, Lâm
Chính quay người rời đi.