Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì nhìn nhau.

“Nguyên Thống đại nhân, chúng tôi tới là để xử lý chuyện này. Nếu như không phải người của ông cản trở chúng tôi thì tôi đã đưa cậu ấy đi từ lâu rồi", Triệu Tường cười nói: “Ông cho người đưa chúng tôi đi, tôi thử xem có nói chuyện được với cậu ấy hay không”.

“Được được. Tôi sẽ cho người lái xe chở mọi người đi”, Nguyên Thống vội vàng nói.

“Đợi đã”, Hứa Chỉ Sương đột nhiên lên tiếng.

Đám đông giật mình.

“Đội trưởng sao thế?”, Triệu Tường tỏ vẻ nghi ngờ.

“Nguyên Thống đại nhân, e rằng tạm thời chúng tôi không thể hoàn thành nhiệm vụ rồi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu nói.

Nguyên Thống nín thở, chau mày: “Đội trưởng Hứa gặp khó khăn gì sao?”

“Nguyên Thống đại nhân, chúng ta và người của ông đã chiến đấu với nhau lâu như vậy rồi, không những bị thương mà còn bị kiệt sức thì sao có thể đi khuyên được người đó chứ. Tôi cảm thấy chúng tôi vẫn nên nghỉ ngơi để hồi phục thể lực rồi đi sẽ tốt hơn”, Hứa Chỉ Sương thản nhiên nói.

Dứt lời sắc mặt của Nguyên Thống trông vô cùng khó coi.

“Đội trưởng Hứa, chuyện này không thể kéo dài thêm nữa. Người đó giống như kẻ điên đang càn quét lãnh thổ của chúng tôi vậy. Mong cô mau đi ngăn chặn chuyện này, nếu không sẽ gây ra vấn đề mang tính quốc tế. Như vậy đều không hay cho cả Long Quốc và nước tôi”, Nguyên Thống lòng như lửa đốt, vội cười nói.

Hứa Chỉ Sương nghe thấy vậy thì hừ giọng, nhìn chăm chăm ông ta: “Ông cũng nói rồi đấy, giờ kẻ đó giống như người điên vậy. Đã điên rồi thì sao có thể bình tĩnh nói chuyện với chúng tôi chứ. Nếu như anh ta tấn công chúng tôi thì chúng tôi phải làm sao. Giờ chúng tội bị thương thế này, đến cả khả năng tự vệ còn không có, ông nói vậy khác gì bảo chúng tôi đi vào chỗ chết”

“Điều này...”, ông ta á khẩu.

Đương nhiên ông ta hiểu ý của Hứa Chỉ Sương. Rõ ràng là cô gái muốn lấy cớ này để moi móc lợi lạc từ nước Dick.

Nguyên Thống tức lắm nhưng không còn lựa chọn nào khác. Còn kéo dài thì tổn thất sẽ càng nhiều hơn.

“Hứa Chỉ Sương, mọi người vất vả tôi hiểu. Nhưng hiện tại người dân và lãnh thổ của nước Dick sắp không chịu nổi sự tàn phá của người đó nữa rồi. Xin cô vất vả một chuyến, lập tức cho người tới đó đi. Nếu như có thể đưa người đó đi thì tôi sẽ cung cấp một trăm tấn dầu cho Long Quốc để làm lễ cảm tạ, thế nào?”, Nguyên Thống lên tiếng.

Đội quân Cấm Vệ nghe thấy thì mắt sáng lên.

“Một trăm tấn dầu sao? Ôi trời ơi, đội trưởng Hứa, cả nước chúng ta có thể dùng một tháng đấy”.

A Mai vô cùng kích động. Dầu là một mặt hàng hiếm. Dù số lượng 100 tấn không nhiều nhưng cũng giúp ích rất lớn cho Long Quốc. Mà sản lượng dầu trên toàn thế giới thì rất ít Nước Dick chịu bỏ ra từng đó đã là hào phóng lắm rồi.

Hứa Chỉ Sương mừng lắm nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn. Dù sao lợi ích quốc gia vẫn phải đặt lên hàng đầu.

“200 tấn”, Hứa Chỉ Sương đưa hai ngón tay ra.

“Đội trưởng Hứa, như vậy khác gì ăn cướp chứ”, Nguyên Thống trở nên kích động.

“Nếu đã vậy thì đành phải đợi thôi”, Hứa Chỉ Sương lắc đầu.

“Cô...”, ông ta tức run.

Thế nhưng làm gì có sự lựa chọn nên ông ta đành nói: “Nếu cô có thể khuyện được người đó thì tôi cũng sẽ cố gắng gom đủ 200 tấn. Nhưng tôi phải nói trước, nếu cô không làm được thì một tấn cũng đừng hòng lấy đi”.

“Thống nhất vậy nhé”.

“Xin hãy lập tức xuất phát đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK