Khắp người Nam Hạnh Nhi đều là vết thương, các cơ quan nội tạng bị vỡ, tim không còn đập nữa. Người Nam Ly Thành đã khóa mạch khí của cô ta lại bằng một cây châm bạc bí ẩn, thế nên cô ta vẫn còn chút hơi thở cuối cùng, nếu rút cây châm bạc này ra, linh hồn của Nam Hạnh Nhi sẽ về với trời.
Lâm Chính kiểm tra qua một lần không khỏi thở dài.
Bản lĩnh của Thần Cung Thương quả thật cao hơn Duy Ngã Mệnh không chỉ một bậc.
Đầu tiên là cường độ của Tử Sát Long Khí này cực kỳ siêu phàm, Tử Sát Long Khí gần như phân bố trên từng bộ phận trên cả người Nam Hạnh Nhi, muốn loại bỏ e là rất khó.
Lâm Chính nhíu chặt mày.
Lúc này anh cũng đã có nhận định sơ bộ về thực lực của Thần Cung Thương.
Mỗi lần người này bước lên võ đài đều không phát huy hết thực lực của mình.
Bản lĩnh của hắn chắc chắn cực kỳ đáng sợ.
“Cậu Lâm, cho hỏi có chữa trị được không?”, thành chủ Nam Ly Thành thận trọng hỏi.
“Vẫn chữa được nhưng nơi này không tiện lắm, tôi cần một căn phòng”.
“Mặc dù vùng đất Tu Di khá lớn nhưng không có phòng ốc, lều trại được không?”
“Cũng được”.
“Được, vậy tôi đi bảo người dựng lều”.
“Ngoài ra còn cần vài loại thuốc, hay mau chóng gom đủ giúp tôi”.
Nói xong, Lâm Chính lấy cuốn bách khoa toàn thư mà Ái Nhiễm đưa ra, vừa lật trang sách vừa đọc tên thuốc.
“Ám Kinh, Giả Nhã Thảo, Thất Đan Hoa, Vô Ngân Hỏa Thạch…”
“Chừng đó đấy”.
“Được, được, cậu Lâm đợi chốc lát, tôi lập tức bảo người chuẩn bị”.
Động tác của thành chủ Nam Ly Thành rất nhanh, chẳng mấy chốc đã dựng xong lều, Lâm Chính gọi Ái Nhiễm đến giúp, đợi những thứ anh cần được đưa đến lập tức bắt đầu chữa trị cho Nam Hạnh Nhi.
Thành chủ Nam Ly Thành lo lắng đợi ở bên ngoài.
Lúc này ông ta nóng lòng muốn cứu con gái, chẳng hề biết rằng người Nam Ly Thành đã ngày càng bất mãn với ông ta.
“Thành chủ!”
Lúc này, một vị quan lớn của Nam Ly Thành đi đến: “Bởi vì hành động trước đây của ông mà khiến nhiều người trong thành đều phẫn nộ, giận dữ, đã có hơn hai mươi người gửi đơn xin rời thành, yêu cầu thoát ly khỏi Nam Ly Thành, ông thấy…”
“Phê duyệt hết đi”, thành chủ thành Nam Lỳ hừ một tiếng nói.
“Chuyện này… Thành chủ, những người này đều là nhân vật cốt lõi của Nam Ly Thành chúng ta, để họ đi rồi, Nam Ly Thành chúng ta phải làm sao?”
“Tôi không tin bớt đi đám người này, Nam Ly Thành không thể chuyển mình? Huống gì tôi thân là chủ của một thành, ngay cả con gái của mình cũng không thể cứu thì còn làm thành chủ làm gì nữa?”
Hơn nữa điều họ quan tâm đến là gì? Chẳng phải là thể diện sao? Bây giờ tôi quỳ xuống trước mặt cậu Lâm cũng chẳng phải họ, tại sao tôi phải quỳ xuống? Là vì cứu người đấy! Mất thể diện thì sau này có thể lấy lại, nhưng tính mạng thì lấy thế nào được? Nếu họ chỉ quan tâm đến mấy cái hư danh đó thì họ không xứng ở lại Nam Ly Thành”.
Thành chủ Nam Ly Thành lạnh lùng nói.
“Ờ… được rồi”.
Người đó thở dài, cảm thấy bất lực.
Sau khi thành chủ Nam Ly Thành nói thế, càng có nhiều người lựa chọn rời khỏi Nam Ly Thành.
Người vực Diệt Vong trước giờ luôn kiêu ngạo, thành chủ Nam Ly Thành có thể quỳ gối nhưng không thể quỳ gối với người ngoại vực.
Đây là chuyện họ không thể chấp nhận được.
Thế là trong quá trình Lâm Chính chữa bệnh, một nửa đội ngũ Nam Ly Thành đã rời thành.
“Ồ? Thành chủ Nam Ly Thành tìm người ngoại vực đó à?”
Thần Cung Thương về đến khu nghỉ ngơi uống trà nghiêng đầu nói.
“Ừ, không ít người Nam Ly Thành sinh lòng bất mãn, nhân lúc này rời khỏi Nam Ly Thành, người Nam Ly Thành đã tán loạn lắm rồi”, Nguyên Huyền Tâm cười nói.
“Ừ, đây là một cơ hội”.
Thần Cung Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đi, lôi kéo những người rời khỏi Nam Ly Thành, tiện thể nói với những người chưa đi rằng thế gia Thần Cung luôn chào đón họ”.
“Thiên tài Thương, anh muốn nhân lúc này thâu tóm Nam Ly Thành à?”, hai mắt Nguyên Huyền Tâm sáng rực, cười hỏi.
“Đây chẳng phải là cơ hội trời ban sao?”, Thần Cung Thương cười nói.