Nghe vậy, cô gái lập tức biến sắc, cầm chiếc hộp nhưng lại do dự không quyết.
“Sao? Cô định trơ mắt nhìn sư phụ cô chết?”, Lâm Chính hỏi.
Khi anh dứt lời, người xung quanh đều vây lại.
“Ngoài ra, hình như tôi đã thắng trận quyết đấu này, các người cũng nên tuân thủ lời hứa, đưa thứ đó cho tôi. Nếu các người đưa cho tôi, tôi bảo đảm các người có thể sống sót rời khỏi Giang Thành. Nếu không chịu đưa, cùng lắm tôi không lấy Thiên Phương Thần Thạch nữa, nhưng các người e là phải chôn thân ở đây!”, Lâm Chính nói.
Trong lúc anh nói, các cao thủ của Dương Hoa đằng đằng sát khí, ai nấy nhìn cô gái một cách lạnh lùng.
Cô gái dao động ánh mắt, biết mình đã không còn đường lui, chỉ đành cắn răng nói: “Anh đưa thuốc giải cho tôi trước!”.
“Được!”.
Lâm Chính quăng một viên đan dược ra.
Cô gái vội vàng nhận lấy nhét vào miệng ông lão.
Đan dược vào bụng, khí sắc của ông lão lập tức tốt hơn nhiều, cũng không còn ho ra máu nữa, chỉ là cả người nổi lên một lớp bùn đen nhánh.
Ông ta lập tức lau lớp bùn quỷ dị đó đi, trông có vẻ vô cùng chật vật, cực kỳ hôi thối. Cô gái cũng không dám đỡ nữa, bịt mũi lùi sang một bên.
“Người đâu, múc cho ông ta một thùng nước sạch”, Lâm Chính nói.
“Vâng”.
Một người của Dương Hoa xách thùng nước chạy tới.
Ông lão lập tức lau sạch người, sau đó nặng nề thở ra. Mặc dù khí sắc đã hồi phục, nhưng vết thương vẫn rất nghiêm trọng, chưa thể đứng vững.
“Sư phụ, người sao rồi? Sư phụ không sao chứ?”, cô gái vội hỏi.
“Ta... vẫn ổn”.
Ông lão gật đầu, nhưng vẫn thở hổn hển.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, thều thào hỏi: “Đan dược mà cậu luyện chế là thần đan gì?”.
“Là tôi tùy tiện luyện ra”, Lâm Chính nói.
“Tùy tiện luyện ra? Sao có thể như vậy! Cậu tùy tiện luyện mà có thể luyện ra được độc dược đáng sợ, có thể phá được thể xác của tôi? Chắc chắn không thể! Chẳng lẽ đan thuật của cậu đã tới cảnh giới cao siêu rồi sao?”, ông lão mở to mắt, không tin nổi.
“Tôi không có đan thuật lợi hại như vậy, lợi hại là đan dược của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đan dược?”.
Ông lão sửng sốt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, mặt tái mét, tròng mắt mở cực lớn.
“Tôi biết rồi! Là mười viên đan dược đó! Cậu dùng chúng để tạo ra đan dược mới không hề tầm thường, có đúng không?”.
“Phải”, Lâm Chính nói: “Mười viên đan dược mà tôi dùng lần lượt là Ích Thần Đan, Hoàng Long Đan, Tử Hỏa Đan, La Ách Đan, Dưỡng Hồn Đan, Băng Linh Đan, Xích Huyết Đan, Ngưng Bích Đan và Huyền Nguyên Đan!”.
Nghe vậy, ông lão lại lùi về sau hai bước, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, vẻ mặt kinh ngạc.
Một lúc sau, ông ta mới lộ ra nụ cười chua chát.
“Chẳng trách, chẳng trách... chẳng trách tôi không thể chịu được độc như vậy...”.
“Sư phụ, đó... là đan dược gì?”, cô gái ngạc nhiên, cẩn thận hỏi.
“Đó... đều là thần đan tuyệt thế! Mỗi một viên đều đủ khiến võ lâm náo động!”.
“Cái gì?”.
Cô gái cũng vô cùng ngạc nhiên, không tin nổi.
“Không ngờ để thắng tôi mà thần y Lâm không tiếc dùng mười viên thần đan tuyệt thế, vậy tôi thua cũng là lẽ đương nhiên, tâm phục khẩu phục!”, ông lão gật đầu.
“Lần này tôi xem như dốc hết tài sản rồi!”, Lâm Chính khản giọng nói.
Thật ra anh cũng rất đau lòng.
Nhưng chỉ cần có được Thiên Phương Thần Thạch, tiêu hao những viên đan dược đó cũng đáng giá.
Ông lão không nói
“Bây giờ có thể giao thứ đó cho tôi rồi chứ?”, Lâm Chính lại hỏi.
Nhưng ông lão vẫn không nói.
Rõ ràng ông ta rất do dự.