Lâm Chính giống như đang bị tẩy lễ vậy. Khu vực mà anh ngồi xuống đã bị bao phủ bởi toàn bộ sức mạnh.
May mà lúc này Lâm Chính vẫn đang không ngừng hấp thụ nguồn sức mạnh này nên mới có thể giữ được trận pháp. Nếu không thì đến cả Trấn Ngục Võ Thần cũng mất mạng rồi.
Để đốt trận pháp, tu vi của ông ta đã giảm xuống phân nửa. Dù sức mạnh đã được kiểm soát nhưng ông ta khó có thể giữ cân bằng được lâu. Cộng thêm tình trạng sức khỏe bất ổn, nên nếu sức mạnh kia mà bám vào người thì chưa tới một phút ông ta sẽ mất mạng ngay. Thế nhưng Lâm Chính vẫn đang hấp thụ sức mạnh một cách thuận lợi.
“Là vì có xương chí tôn sao”, ông ta lầm bầm.
“Xương chí tôn trong truyền thuyết quả nhiên phi phàm. Cậu nhóc này đã có xương chí tôn và mắt chí tôn, đúng là khủng khiếp”, Trấn Ngục Võ Thần thở dài, tiếp tục niệm khẩu quyết như đang giải thích về truyền thừa cho Lâm Chính.
Nhưng lúc này Lâm Chính dường như cảm nhận được điều gì đó bèn lên tiếng: “Trấn Ngục đại nhân, mở tiếp các vết nứt đi”.
“Cái gì?”, Trấn Ngục Võ Thần hóa đá.
“Từng này còn chưa đủ sao...”
“Cậu muốn tạm biệt tôi nhanh như vậy à?", Trấn Ngục Võ Thần giật mình.
“Yên tâm, sẽ không sao đâu”.
Lâm Chính nhắm mắt, trầm giọng: “Tôi có đủ tự tin có thể hấp thụ được hết sức mạnh này. Ông cứ mạnh dạn mở ra đi”.
“Cậu..nếu cậu đã điên như thế thì tôi sẽ điên cùng cậu”, Trấn Ngục Võ Thần nói. Dù sao thì ông ta cũng chưa có dự định rời khỏi đây, có gì phải sợ chứ?
Thế là ông ta lại hét lớn: “Mở...”
“Mở...”
Các vết nứt lại được mở ra. Giờ những vết nứt này có độ rộng mà có thể đưa ngón tay vào rồi
Sức mạnh cứ thế được rót vào. Lâm Chính kích hoạt xương chí tôn, điên cuồng hấp thụ.
Nhưng rõ ràng là chỉ dựa vào xương chí tôn thì không đủ. Sức mạnh trong trận pháp đã bắt đầu tăng mạnh lên.
Trấn Ngục Võ Thần nhìn chăm chăm vào trận pháp và tái mặt. Đúng lúc sức mạnh bị mất kiểm soát và bắt đầu tiếp xúc với Trấn Ngục Võ Thần thì...
Vụt vụt...
Một lượng lớn các châm bạc được phóng ra, nhanh chóng đâm vào cơ thể của Lâm Chính. Ngực Lâm Chính nổi phập phồng, cả cơ thể bắt đầu hít thở sâu và thế là sức mạnh lại được rót vào miệng anh. Một lúc sau toàn bộ nguồn sức mạnh đã bị Lâm Chính hút cạn.
“Điều này...”, Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Dùng miệng hấp thụ sao? Cách hấp thụ này đương nhiên là nhanh nhưng cũng là cách nguy hiểm nhất. Bởi vì cách hấp thụ này sẽ khiến sức mạnh vào thẳng lục phủ ngũ tạng.
Một khi sức mạnh bị tiêu hóa chậm sẽ khiến cho dạ dày bị nổ, tiếp theo đó là các cơ quan khác bị tổn thương. Nhưng tới bước này, cộng thêm việc sức mạnh không ngừng được phát ra thế kia thì không còn cách nào khác nữa
“Cậu không chỉ điên mà còn ngốc nữa”, ông ta thầm chửi, lập tức sử dụng sức mạnh phi thăng. Máu phun ra từ cánh tay của ông ta.
“Đồ ngốc, qua đây uống máu của tôi đi, nó sẽ giúp cậu tiêu hóa nhanh sức mạnh kia”.
Nhưng Lâm Chính coi như không nghe thấy.
“Cậu điên rồi, cậu nuốt sức mạnh như thể chỉ có chết thôi”, ông ta lại hét lớn.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không buồn nhúc nhích. Ông ta tức điên, lập tức đứng dậy định rót máu cho Lâm Chính.
Là một trong thất đại thần võ có sức mạnh kinh khủng nhất, máu thần võ chính tông chảy trong cơ thể của ông ta đương nhiên là khác người. Đối với người bình thường mà nói, máu này đại bổ, có thể giải được bách động, gia trì sức khỏe cơ thể.
Tuy nhiên Lâm Chính lại không định uống máu của ông ta mà chỉ tiếp tục việc của mình cần làm.
Trấn Ngục Võ Thần bước tới, sức mạnh kia đã bao trùm Lâm Chính, ông ta vừa tiếp cận thì đã bị đẩy lùi.
Phải làm sao đây? Lần này phải làm thế nào?
“Thất bại thật rồi sao?”
Ông ta bặm môi với vẻ bất cam. Đúng lúc này, Lâm Chính lại há miệng rộng hơn và không ngừng hấp thụ.
Sức mạnh từ bốn phương tám hướng tiếp tục rót vào miệng anh...Trấn Ngục Võ Thần trố tròn mắt.
Chuyện gì thế này? Lại nuốt nữa sao? Lẽ nào...sức mạnh trước đó đã bị cậu ta tiêu hóa hết rồi?
Không thể nào. Nguồn sức mạnh đó hùng hậu như vậy, dù có xương chí tôn trợ lực thì cũng không thể nào hấp thụ được nhanh như thế?
Có vấn đề. Nhất định là có vấn đề.
Ông ta ôm cánh tay bị thương của mình và nhẫn nại quan sát. Cứ mỗi năm phút Lâm Chính lại hấp thụ một lượng lớn sức mạnh.
Và mỗi lần như thế sức mạnh lại càng mạnh hơn. Sức mạnh phóng ra từ các vết nứt không đủ cho anh hấp thụ.
Cảnh tượng này thật sự khiến Trấn Ngục Võ Thần phải trố tròn mắt.
“Cậu đã làm thế nào vậy?”, Trấn Ngục Võ Thần hỏi.
“Thiên phú, võ học đã không thể làm được nữa rồi. Tôi chỉ có thể dựa vào y thuật để giải quyết thôi”.
Lâm Chính nhắm mắt, thản nhiên nói: “Tôi chỉ khiến cơ thể mạnh hơn để có thể gia tăng tốc độ hấp thụ sức mạnh này”.
“Khiến cơ thể mạnh hơn”.
Trấn Ngục Võ Thần giật mình rồi hừ giọng: “Trừ khi lục phủ ngũ tạng của cậu làm từ sắt thép, nếu không có làm kiểu gì cũng không thể kiểm soát được luồng sức mạnh này. Cậu đừng có lừa tôi”.
“Tôi không rảnh mà lừa ông”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nếu như tôi khiến cơ thể đạt tới cảnh giới võ thần thì sao?”
“Khiến cơ thể đạt tới cảnh giới vô thượng?”
Trấn Ngục Võ Thần nín thở: “Lẽ nào...giống như cơ thể tôi”
“Không”.
Lâm Chính từ từ mở mắt, điềm đạm nói: “Tôi nói là chí cao võ thần cũng tức là mạnh hơn của ông, là giới hạn cao nhất của võ thần”.
“Giới hạn cao nhất của võ thần sao?”, ông ta há hốc miệng.
Thế nhưng ông ta nhanh chóng nhận thức ra điều bất ổn: “Sao cậu lại biết điều đó, sao cậu lại có thể làm được? Cậu...không phải võ thần, sao cậu có thể hiểu được về phương diện này vậy?”
“Đúng là tôi không phải võ thần, thế nhưng từng nghiên cứu về nó, hơn nữa tôi không chỉ nghiên cứu một cơ thể võ thần nên sao không biết về giới hạn cao nhất của võ thần được chứ?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.