Lâm Chính cũng nhìn theo. Đó là một chiếc máy bay không lớn lắm đang trong giai đoạn cất cánh.
Đám đông tỏ ra tuyệt vọng. Máy bay đã cất cánh, muốn chặn người nhà họ Cận lại đã là điều không thể rồi. Mã Hải đành thở dài và nén cơn giận.
“Ông khẳng định đó là máy bay của nhà họ Cận chứ?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đúng vậy chủ tịch. Khung giờ này chỉ có loại máy bay đó thôi. Ngoài máy bay chở nhà họ Cận ra thì sẽ không còn máy bay nào khác nữa”, Mã Hải lập tức nói.
Lâm Chính nhìn xung quanh rồi lại nhìn lên trời và nói: “Mọi người tránh ra”.
Mã Hải giật mình, lập tức ra hiệu cho mọi người tản ra. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên nhún người và nhảy vọt lên.
Bùm! Cùng với cú nhảy của anh, mặt đất lún xuống.
Trên máy bay. Cận Thiếu Long cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Cận Cối. Cận Cố bèn trách móc Cận Thiếu Long, chửi hắn xối xả.
“Được rồi anh trai, cũng chẳng có chuyện gì, anh bớt đi mà", Cận Cường bước tới, mỉm cười nói.
“Vậy mà còn nói là không phải chuyện lớn sao? Thằng này nó động tới người của Dương Hoa, người của chủ tịch Lâm, đó là người mà chúng ta có thể động vào được sao?”, Cận Cối lại chửi.
“Chủ tịch Lâm sao? Đã là gì chứ? Anh trai, có phải anh ở Giang Thành lâu quá nên càng lúc càng nhát rồi không?”
Lúc này, ở một vị trí người khác, một người đàn ông đang sửa móng tay nói: “Thiếu Long còn dũng cảm hơn đấy. Ít nhất thấy người phụ nữ mà mình thích thì còn biết đường mà ra tay”.
Cận Cối nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên mất tự nhiên. Cận Thiếu Long nhìn người đàn ông và mỉm cười: “Cảm ơn chú ạ”
“Anh cả, anh cũng nghĩ nhiều quá đấy. Chẳng phải là có anh hai ở đây sau. Một thần y Lâm có gì phải sợ chứ?”, Cận Cường mỉm cười.
“Đúng vậy bố, chú hai ở đây, chúng ta vội rời đi làm gì? Chú hai công phu cái thế, cũng có thể đấu nhau với cái thứ chó mà thần y Lâm đó. Tô Dư chẳng phải do thần y Lâm chống eo sao, chú hai mà đánh bại được thần y Lâm thì nhà họ Tô còn dám kiêu ngạo không chứ”, Cận Thiếu Long lên tiếng.
“Câm mồm”, Cận Cối tát thẳng tay vào mặt của cận Thiếu Long: “Mày thì biết cái gì. Mày tưởng võ công của thần y Lâm đơn giản như vậy cơ à? Người ta còn có xuất thân từ quân đội đấy. Hơn nữa, nhỡ chú hai mày không phải là đối thủ của thần y Lâm thì sao?”
Cận Thiếu Long suýt nữa ngã ra đất.
“Ông điên rồi, nó là con ông đấy”, một người phụ nữ đứng bên cạnh vội hét lên.
“Bà còn nói được à. Nếu không phải bà chiều nó thì có khi nào nó dám gây họa như thế không?”, Cận Cối tức giận lao lên.
Người phụ nữ trừng mắt với ông ta, dù không lên tiếng nhưng bà ta vẫn cảm thấy không phục.
“Được rồi anh cả đừng nói nữa”.
Nói xong người đàn ông cũng chính là Cận Dao cảm thấy mất kiên nhẫn.
“Sự việc đã thành ra như vậy rồi, trách Thiếu Long làm gì? Huống hồ, không phải anh thật sự cho rằng nhà họ Cận không đấu được với Hoa Dương thật đấy chứ. Nếu như không phải anh ép mọi người đi thì mọi người cũng không đi đâu”.
“Chú rời khỏi Giang Thành quá lâu nên không biết gần đây Giang Thành xảy ra chuyện gì rồi”.
“Đủ rồi”, Cận Cối vẫn còn địch giải thích nhưng Cận Dao đã ngăn lại.
Cận Cối giật mình. Cận Dao lạnh lùng nói: “Anh cả, anh càng lúc càng nhát rồi. Em đã nói rồi vói tính cách của anh không thể khiến nhà họ Cận phát triển được. Nếu anh thật sự sợ thì em thấy vị chí gia chủ anh nên giao cho chú ba đi. Chú ba mạnh hơn anh nhiều”.
“Chú”, Cận Cối á khẩu.
“Anh hai đừng nói vậy, anh cả làm tốt vị trí gia chủ mà”, Cận Cường vội cười nói.
“Để anh ấy làm sao, mới gây sự với một thằng nhãi mà đã sợ như vậy rồi thì còn xứng đáng ngồi vị trí gia chủ à?”, Cận Dao hừ giọng.
Cận Cường chỉ cười không nói gì. Sắc mặt Cận Cối trở nên vô cùng khó coi nhưng không dám phản bác. Dù sao thì giờ Cận Dao đã khác, thậm chí ông ta không coi cả thần y Lâm ra gì.
Đúng lúc này.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Sau đó chiếc máy bay rung lắc dữ dội.
Người trên máy bay loạng choạng với vẻ bàng hoàng. Sau khi ngồi vững họ bèn ngẩng đầu: “Xảy ra chuyện gì vậy”.