Nghe thấy hai tiếng “Đại Ưng”, người bên cạnh ông Lôi tái mặt.
Nhà họ Trương thì không có nhiều người biết về nhân vật này. Người bên cạnh ông Lôi lấy điện thoại gọi. Tầm vài phút sau, một người mặc áo gió, lẳng lặng xuất hiện bên cạnh ông Lôi.
“Ông Lôi! Ông tìm tôi?”, giọng nói thản nhiên nhưng như có lực hút của nam châm vang lên.
Nhà họ Trương sợ hết hồn. Lúc này bọn họ mới để ý thấy người đàn ông mặc áo gió.
Người này xuất hiện từ lúc nào thế? Rõ ràng vừa nãy không thấy mà. Là ma à? Sao tự dưng lại xuất hiện được thế nhỉ?
Nhà họ Trương cảm giác tim đập thình thịch.
“Xem ra là một cao thủ khác rồi”, bà cụ Trương mỉm cười, cảm thấy hân hoan lắm. Dù sao thì bà ta cũng bày tỏ ý kiến rồi, ông Lôi muốn hạ gục Lâm Chính, bà ta cũng chẳng có gì phải lo.
“Gặp phải một kẻ rắc rối”, ông Lôi điềm đạm nói.
“Rắc rối sao?”
Người tên Đại Ưng liếc nhìn một lượt nhà họ Trương rồi lên tiếng: “Ông nói là ai?”
“Thanh niên đó đó”, ông Lôi đưa mắt nhìn về phía Lâm Chính.
“Ồ”, Đại Ưng cũng nhìn theo. Anh ta quan sát một lượt: “Tên vô dụng này…sao có thể gây rắc rối chứ? Ông Lôi, mấy thuộc hạ khác của ông nuôi để làm cảnh đó hở?”
“Cậu…”
Đám đông tức giận, mặt đỏ linh căng nhưng không ai dám phản bác. Bởi vì bọn họ biết thực lực của Đại Ưng. Anh ta là người mà họ không thể đụng vào.
“Đừng khinh thường người này. Nhìn trẻ vậy thôi chứ thực ra biết võ đấy”, một người đứng bên cạnh giải thích. Nhưng Đại Ưng chẳng thèm bận tâm. Anh ta chỉ lắc đầu: “Không phải ai cũng vô dụng như các người đâu”.
Nói xong, anh ta quay qua nói: “Ông Lôi, ông định xử lý người này thế nào?”
“Dám đánh người của chúng ta bị thương thì cậu giúp tôi đánh rụng tứ chi của cậu ta đi. Nhớ kỹ, đánh rụng chứ không chỉ đánh gãy. Rõ chưa?”, ông Lôi nheo mắt nói.
“Được”, Đại Ưng gật đầu, bước về phía Lâm Chính.
“Dừng tay”, Trương Trung Hoa có cảm giác có gì đó không ổn bèn quát lên.
“Ông già, đừng tưởng ông tuổi cao mà tôi nương tay. Những người ngăn cả tôi đều không có kết cục tốt đẹp gì đâu”, Đại Ưng thản nhiên nói.
“Cậu là ai?”, Trương Trung Hoa trầm giọng.
“Đại Ưng”.
“Chưa từng nghe thấy bao giờ”.
“Có thể ông không biết biệt danh này của tôi, nhưng chắc chắn có một biệt danh khác mà ông biết”.
“Là gì?”
“Thị Huyết Cuồng Cưng”, Đại Ưng bật cười.
“Thị Huyết Cuồng Ưng sao?”
Trương Trung Hoa tái mặt. Người nhà họ Trương cũng run bắn người.
“Thị Huyết Cuồng Cưng?”
“Chính là người đã giết chết vô số người ở thế giới ngầm tỉnh Quảng Liễu vào năm trước đúng không?”
“Nghe nói nắm đấm của anh ta tới giờ vẫn vô địch. Hơn nữa những đối thủ giao đấu với anh ta đều bị giết chết cả’.
“Đây là một kẻ giết người không chớp mắt. Ai ai ở tỉnh này cũng biết”.
“Anh ta là thuộc hạ của ông Lôi sao?’
“Xong rồi! Lâm Chính xong đời rồi”.
“Giờ thì chẳng ai cứu được cậu ta nữa rồi”.
Giọng nói run rẩy vang lên. Rất nhiều người nhà họ Trương cảm thấy hoang mang.
“He he!”, Đại Ưng khẽ mỉm cười. Có lẽ anh ta đang tận hưởng sự kinh hãi của đám đông dành cho mình. Anh ta bước về phía Lâm Chính.
“Đợi…đã”, ông cụ Trương kêu lên, bước về phía Lâm Chính.
“Ông ngoại, ông cứ để anh ta tới đi. Người này không phải là đối thủ của cháu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Đừng nói mấy lời ngốc nghếch đó nữa. Lát nữa ông sẽ trì hoãn đối phương, cháu mau đi đi”, ông cụ Trương khẽ nói.
“Cháu đi sao?", Lâm Chính ngạc nhiên.
“Cháu cứ nghe theo ông là được".
Trương Trung Hoa vội đi về phía Đại Ưng: “Các hạ! Tôi biết thằng cháu tôi nó không nghe lời, mạo phạm tới ông Lôi, nhưng dù sao nó vẫn còn trẻ, mong các hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho thằng bé một lần. Nếu như ông Lôi thật sự muốn xả giận thì để tôi thay cho thằng bé".
Đại Ưng nghe thấy vậy bèn nhìn về phía ông Lôi.
“Cái ông già không biết điều này”, ông Lôi thở hắt ra: “Ông là cái thá gì mà dám ra giá với tôi? Ông tưởng tôi sẽ không xử lý ông luôn chắc? Cả cái tỉnh Quảng Liễu này chẳng có mấy người dám đối đầu với tôi hết. Nhưng ông lại là một trong số đó. Tôi tính sổ với thằng kia xong thì người tiếp theo sẽ là ông đấy”.
“Ông Lôi”, Trương Trung Hoa hét lên.
“Ra tay đi”, ông Lôi không nhịn được nữa bèn quát lớn: “Nếu ông già đó ngáng đường thì giải quyết luôn”.
“Được”, Đại Ưng gật đầu, đưa tay về phía Trương Trung Hoa.
“Bố?”
“Ông ơi”, người nhà họ Trương vội vàng lao lên.
“Không được lên! Các người lại muốn hại thêm nhà họ Trương nữa hay sao?”, ông cụ Trương hét lớn.
Thế là cả đám phải dừng bước.
“Biết điều đấy”.
Thế là không ai còn dám ngăn Đại Ưng nữa. Chỉ có mỗi ông cụ Trương là vẫn kiên định tới cùng. Đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá, anh định ra tay.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Thần y Lâm, thời hạn đã đến, cuộc chiến thiên kiêu có thể diễn ra được chưa?”