Mọi người đồng loạt nhìn chằm chằm vào người đó, chính anh ta cũng cảm thấy kinh hãi.
Nhưng một lúc sau, trên người anh ta tỏa ra một luồng ánh sáng lấp lánh.
“Cũng là thuốc bổ!”, có người hét lên.
"Ha ha ha, bây giờ anh không thể kiêu ngạo được nữa rồi, loại người như anh sao có thể chạm vào kim cương Thái Vũ được chứ? Chịu chết đi!"
Người đó cười ha hả, định nhảy lên võ đài để đấu với người cầm kiếm.
Nhưng lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lại vung tay ngăn cản.
"Thần Nữ đại nhân, lại có chuyện gì sao?", người đó tức giận nói.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Chưa uống thuốc xong thì không được chém giết!", Thần Nữ Thái Vũ vô cảm nói.
"Nhưng... tôi đã uống thuốc xong rồi mà!", người đó sốt sắng nói.
Thần Nữ Thái Vũ không nói lời nào, chỉ hờ hững nhìn võ đài.
Người đó hơi sửng sốt.
Lúc này, có người phản ứng lại, run rẩy kêu lên: "Chẳng lẽ... Thần Nữ đại nhân đang ám chỉ... Thái Thương Long?"
"Cái gì?"
Sắc mặt của mọi người tái nhợt.
Người đàn ông cầm kiếm cũng sững sờ, đột nhiên xoay người.
Thái Thương Long vốn đang nằm trên mặt đất đột nhiên toàn thân run lẩy bẩy, sau đó đứng thẳng dậy.
"Hả?"
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chỉ thấy Thái Thương Long từ từ mở mắt ra, nhìn người trước mặt với khuôn mặt vô cảm.
"Ai nói với anh rằng tôi đã chết? Chỉ là tu vi của tôi vừa mới tăng thêm ba mươi năm nên cần thời gian ngắn để hấp thụ mà thôi!", Thái Thương Long trầm giọng nói.
"Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?", người đàn ông cầm kiếm sợ hãi lùi lại, hai chân lảo đảo.
“Cậu có thể lên võ đài được rồi đấy!”
Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ hờ hững nói với người ở dưới võ đài.
Người đó nuốt nước bọt, gượng cười nói: "Thần Nữ đại nhân, tôi... tôi không khỏe lắm, hay đợi lát nữa hẵng lên..."
"Không được, uống thuốc xong phải lập tức lên võ đài, nếu không, tôi giết cậu!", Thần Nữ Thái Vũ nhàn nhạt nói.
"Hả? Cái này..."
Người đó vô cùng sợ hãi, run rẩy ở mép võ đài, không biết phải làm sao.
Lúc này, Thần Nữ Thái Vũ lại vẫy tay.
Vèo!
Người đó bị một luồng khí nâng lên, bay thẳng vào võ đài.
“Không tệ, không tệ! Hai món khai vị luôn à?”
Hai mắt Thái Thương Long lóe ra tà khí vô tận, khóe miệng nhếch lên, đi về phía hai người bọn họ.
"Không... Không được! Thái Thương Long! Anh... anh đừng tới đây!"
“Dừng lại, tôi... tôi bỏ cuộc! Chúng tôi từ bỏ cuộc so tài!"
Hai người run rẩy kêu lên, đâu còn hung ác được như lúc trước?
“Một khi đã lên võ đài, trừ khi chết trận, không có lựa chọn thứ hai, không thể bỏ cuộc!”, Thần Nữ Thái Vũ vô cảm nói: “Tuy nhiên, các người có thể thừa nhận, kim cương Thái Vũ thuộc về cậu ta! Như vậy, các người có thể bị phán quyết là thua cuộc!"
“Chúng tôi thừa nhận, kim cương Thái Vũ là của anh ta! Chúng tôi không cần! Không cần!”
“Đúng vậy, chúng tôi không cần!”
Hai người vội vàng hét lên.
Nhưng vừa mới dứt lời.
Vèo!
Một tay Thái Thương Long hóa thành móng vuốt, xé về phía hai người họ.
Xoạt!
Cơ thể của hai người nổ tung ngay tại chỗ, máu văng đầy trời, bắn tung tóe trên võ đài.
Mọi người bàng hoàng, thẫn thờ nhìn cảnh tượng hãi hùng này.
"Thái Thương Long!"
"Bọn họ đều đã thừa nhận kim cương Thái Vũ là của anh! Tại... tại sao anh vẫn giết bọn họ?"
Các thành viên của thế lực đằng sau hai người kia nổi giận tiến lên phía trước, gào thét.
"Tôi đã nói rồi, một khi đã lên võ đài thì sẽ phải chết! Bây giờ tôi chỉ muốn giết người, không muốn kim cương!"
Thái Thương Long híp mắt ngạo mạn nói.
Da đầu mọi người tê dại, vô cùng bàng hoàng.
Tên này đúng là sát thần!