Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Trấn Ân thừa nhận mình quả thật không phải là thành chủ đủ tư cách.

Thật ra lúc Nam Hạnh Nhi tham gia cuộc thi, ông ta nên chuẩn bị tâm lý, nếu Nam Hạnh Nhi chết thật, ông ta cũng nên cố gắng bảo vệ lợi ích của Nam Ly Thành.

Nhưng ông ta không làm được.

Lúc trẻ ông ta từng bị thương đến mức cả đời này rất khó có tương lai, Nam Hạnh Nhi là cô con gái được sinh ra khi ông ta tuổi đã lớn. Cho đến nay, ông ta đã một trăm ba mươi tuổi, ông ta biết nếu Hạnh Nhi xảy ra chuyện, dòng dõi của ông ta hoàn toàn bị tuyệt hậu.

Lúc này ông ta không muốn suy nghĩ đến chuyện Nam Ly Thành gì đó nữa, ông ta nghĩ mình đã đổ công sức cho Nam Ly Thành đủ nhiều rồi.

Hôm nay cho dù xảy ra chuyện gì, ông ta chỉ cầu mong Hạnh Nhi có thể sống lại.

Thành chủ Nam Ly Thành cứ thế đứng bên ngoài lều, yên tĩnh đợi kết quả cứu chữa của Lâm Chính.

Không ít người đều nhìn ông ta bằng ánh mắt kỳ lạ.

Cứ thế chẳng khác nào vệ sĩ.

“Chủ của một thành lại ra cái thể thống gì vậy?”

“Tốt xấu gì Nam Ly Thành cũng là thế tộc bá chủ, sao có thể hèn nhát như vậy?”

Không ít người hừ miệng khinh thường, nhôn nhao bàn tán.

Lúc này một vị quan Nam Ly Thành vội vàng chạy đến.

“Thành chủ, không ổn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.

“Xảy ra chuyện gì? Tôi đã nói rồi, nếu họ không vừa mắt những việc tôi làm, họ muốn đi thì cứ đi, Nam Trấn Ân tôi không cưỡng ép giữ họ lại”, thành chủ Nam Ly Thành ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, khàn giọng nói.

“Thành chủ, ông không thể nói như vậy, hiện giờ những người rời đi không chỉ có mười mấy hai mươi người đâu, mà là rời đi từng đợt, mấy trăm người. Ngay cả trong Nam Ly Thành cũng có người cũng nghe nói đến chuyện này, cũng muốn bỏ đi”, người đó nôn nóng nói.

“Gì cơ?”

Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt: “Sao người Nam Ly Thành lại biết chuyện này nhanh như thế? Lẽ nào những người rời đi nói cho họ biết?”

“Không phải, thành chủ à, có người của một vài thế tộc bá chủ thông báo, chúng thừa cơ hội chiêu mộ thu nạp người của chúng ta, cướp người của chúng ta, không ít cao thủ của Nam Ly Thành đều đã bỏ đi, Nam Ly Thành đang tan rã”, vị quan đó khóc không ra nước mắt nói.

“Cái gì?”

Sắc mặt thành chủ Nam Ly Thành khó coi đến cực điểm.

“Là thế tộc nào làm chuyện này?”

“Thế gia Thần Cung, thế gia Độc Cô, Thiên Vấn Tông, Ác Phong Xuyên… chúng muốn chia năm xẻ bảy Nam Ly Thành chúng ta”.

Thành chủ Nam Ly Thành im lặng không nói.

Mặc dù Nam Ly Thành là thế lực bá chủ nhưng nếu đặt chung với mấy thế tộc bá chủ này thì là thế tộc kém nhất.

Bây giờ lại xảy ra chuyện này, tình hình của Nam Ly Thành thế nào không nghĩ cũng biết.

“Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn gì để nói, họ muốn đi thì cứ đi, tôi không giữ được lòng người, chỉ mong tự hỏi không thẹn với lòng”, thành chủ Nam Ly Thành khàn giọng nói.

Vị quan đó há miệng, chỉ đành bất lực thở dài.

Thành chủ Nam Ly Thành nhìn những người mình tin tưởng nhất đã đi theo mình hơn năm mươi năm trước mặt, nói: “Triệu Tranh, có người muốn mời ông về bên họ à?”

Người đó sửng sốt, cười khổ: “Hầu hết tất cả thế lực bá chủ đều phái người đến liên hệ với tôi, hơn nữa điều kiện cũng rất hậu hĩnh”.

“Hậu hĩnh thế nào?”

“Chẳng hạn như thế gia Độc Cô, nếu tôi đến thế gia Độc Cô, ít nhất cũng là trưởng lão có địa vị cao, đồng thời tiền lương hàng tháng là một ngàn viên đan dược cực phẩm, tôi đều sẽ được ưu tiên sử dụng tất cả tài nguyên trong thế gia, các tiểu bối trong thế gia gặp tôi đều phải chào”.

“Đãi ngộ cao hơn lúc ông ở Nam Ly Thành rất nhiều, sao ông không chịu đi?”, thành chủ Nam Ly Thành khó hiểu hỏi.

“Ơn của thành chủ với tôi nặng như núi, sao tôi có thể phản bội được? Năm đó nếu không có thành chủ cứu tôi, tôi đã trở thành một nắm đất rồi. Bây giờ Nam Ly Thành gặp phải chuyện như vậy, nếu tôi còn ruồng bỏ ông thì tôi có còn là người nữa không?”, Triệu Tranh quỳ xuống đất, khấu đầu khóc.

Thành chủ Nam Ly Thành thở dài, gật đầu nói: “Ông là người tốt, nếu ông không đi thì tôi yên tâm, chờ Hạnh Nhi bình an vô sự, tôi sẽ quay lại Nam Ly Thành, chủ trì đại cục. Ông yên tâm, chỉ cần tôi còn sống, những thế tộc kia đừng hòng gây được sóng lớn gì, tôi muốn xem thử, dạ dày chúng lớn đến mức nào, có thể thâu tóm đến bao giờ”.

Nói đến đây cả người thành chủ Nam Ly Thành toát ra khí thế bá đạo, người xung quanh không dám nhìn thẳng vào ông ta, ai nấy cũng cúi thấp đầu xuống.

“A!”

Ngay lúc này trong lều vang lên tiếng thét không cao nhưng lại rất rõ.

Mọi người đều sửng sốt.

Thành chủ Nam Ly Thành run lên, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn lều trại.

“Thành chủ, đây là giọng của cô chủ”, Triệu Tranh vui mừng nói.

“Đúng thế, là giọng của Hạnh Nhi, Hạnh Nhi chắc chắn sẽ không sao”, thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ nói.

“Chúc mừng thành chủ”, Triệu Tranh chắp tay lại nói.

“Đi xem thế nào trước”.

Thành chủ Nam Ly Thành mừng rỡ đi vào bên trong.

Thế nhưng vẫn chưa bước vào trong thì lại thấy Lâm Chính bỗng lảo đảo, cả người nhếch nhác từ bên trong đi ra.

Đồng thời còn có vài cái bình bay ra, suýt nữa đụng vào người ông ta.

Thành chủ Nam Ly Thành sửng sốt.

Lại nghe thấy giọng của Nam Hạnh Nhi vang lên từ trong lều: “Anh đừng đi! Mau quay lại”.

“Cô chủ Nam Hạnh Nhi, cô bình tĩnh lại”.

Lâm Chính đứng vững lại, lập tức trầm giọng nói.

“Cô Nam Hạnh Nhi, anh Lâm đang chữa trị cho cô, tại sao cô lại tấn công anh ấy?”

Giọng Ái Nhiễm cũng vang lên, sau đó nhìn thấy Nam Hạnh Nhi cả người quấn đầy thuốc bị Ái Nhiễm dìu đi ra ngoài.

Quần áo của cô ta hơi xộc xệch nhưng may mắn là những nơi quan trọng đều được che kỹ, chỉ là đôi gò má vốn dĩ màu lúa mì của cô ta lại ửng hồng, cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nhìn thấy thế, thành chủ Nam Ly Thành lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK