Tiêu Khải Phong!
Cao thủ độc thuật nổi tiếng của giới võ thuật Hoa Quốc!
Nghe nói anh ta dùng độc đã đạt tới cảnh giới không tiếng động, vô hình vô ảnh. Chỉ một nhịp thở, một ánh mắt là có thể hạ độc trong vô hình, lấy mạng người từ xa, là tử thần độc thuật chân chính.
Người bên trên của thôn Dược Vương cũng là cao thủ độc thuật, nhưng so với Tiêu Khải Phong, người bên trên chưa bao giờ dám nói độc thuật của mình cao hơn anh ta, đánh giá về Tiêu Khải Phong cũng rất cao, thôn Dược Vương còn kêu gọi anh ta về với phe mình không chỉ một lần.
Chỉ tiếc Tiêu Khải Phong không đếm xỉa đến thôn Dược Vương.
Thôn Dược Vương chưa bao giờ bị ai phớt lờ như vậy, nhưng thôn Dược Vương lại không hề truy cứu. Người bên trên thậm chí còn không oán trách một lời, vẫn chiêu mộ anh ta.
Nhiều người đều kinh ngạc vì việc này.
Từ lúc nào mà người của thôn Dược Vương lại tốt tính như vậy?
Nhưng nghĩ kỹ lại, thôn Dược Vương quả thật không thể nổi giận với Tiêu Khải Phong.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Tiêu Khải Phong rất trẻ tuổi!
Anh ta là một vị thiên kiêu!
Một nhân vật xếp hạng 8 trên bảng thiên kiêu!
Một cao thủ độc thuật trẻ tuổi có nghĩa gì? Điều đó có nghĩa thiên phú anh ta rất đáng kinh ngạc, càng chứng tỏ đằng sau anh ta có một người thầy giỏi!
Xưa nay sức mạnh của thiên kiêu đều rất đáng sợ!
Thôn Dược Vương không thể đắc tội.
Ai cũng không ngờ Cổ Phái lại mời được Tiêu Khải Phong đến.
Đó là người mà ngay cả thôn Dược Vương cũng không thể mời được.
“Thần y Lâm, thôn Dược Vương chúng tôi vẫn biết khá nhiều thứ liên quan đến Tiêu Khải Phong. Mấy năm trước, người bên trên luôn muốn chiêu mộ Tiêu Khải Phong, do đó ông ta cũng đã từng làm điều tra. Tiêu Khải Phong không hề biết y thuật, nhưng cậu ta cực kỳ tinh thông độc thuật, cách hạ độc của cậu ta đã đạt đến trình độ thần không biết quỷ không hay, hơn nữa lòng dạ cậu ta cũng rất độc ác! Lần này Cổ Phái mời cậu ta đến, có cậu ta ở đó, độc vật và chướng khí ở hồ Ám Long chắc chắn sẽ không thể gây ảnh hưởng gì cho người của Cổ Phái. Nếu cậu lại đi đến hồ Ám Long, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Thần y Lâm, tính kế lâu dài đi”, Thủ Mệnh đề nghị.
Tầng lớp lãnh đạo của Cổ Phái cộng thêm một vị Độc Hoàng Tiêu Khải Phong, đội hình này ngay cả người bên trên cũng không chống đỡ nổi.
Mặc dù Lâm Chính có thể đánh bại người bên trên, nhưng đội hình hoành tráng này muốn diệt một thần y Lâm đúng là quá đơn giản.
Lúc này mà Lâm Chính vẫn kiên trì đến hồ Ám Long chẳng khác nào đưa đầu vào chỗ chết.
“Bây giờ hồ Ám Long có bao nhiêu người?”.
Lâm Chính im lặng một lúc rồi hỏi.
“Hơn một nghìn! Thế lực các nơi phải đến mấy chục, hơn nữa đều là tinh nhuệ, đều đến vì bí tịch y thuật của cậu!”.
“Có bao nhiêu liên quan đến Cổ Phái?”.
“Hơn nửa số đó”.
“Tôi biết rồi”.
“Thần y Lâm, cậu vẫn đi sao?”.
“Nếu các người thấy hoàn cảnh của mình không an toàn thì có thể rời đi trước”.
Lâm Chính nói, cúp máy.
“Thần y Lâm! Thần y Lâm!”.
Thủ Mệnh ở đầu kia vội hô lên, nhưng Lâm Chính đã không nghe thấy nữa.
Cô ta nhìn điện thoại, hơi bất lực.
“Sư tỷ, thần y Lâm nói thế nào?”, Hùng Giới Thiên ở bên cạnh hỏi.
“Thần y Lâm không nghe khuyên, chắc là sẽ đến đây”, Thủ Mệnh thở dài.
“Ha ha, thần y Lâm đúng là người cảm tính, tôi thích! Ha ha ha ha…”, Hùng Giới Thiên cười lớn.
“Cậu còn cười?”.
“Sư tỷ, tôi không có ý đó!”.
“Được rồi, chuyện đến nước này nói gì cũng vô dụng, vẫn phải nghĩ cách ứng phó đi!”.
“Sư tỷ, chúng ta theo dõi người của Cổ Phái để cung cấp tin tình báo có lợi cho thần y Lâm!”.
“Tôi biết, nhưng tới trước nữa là mất sóng rồi, trong đó không dùng được điện thoại, chúng ta muốn truyền tin không hề đơn giản. Hơn nữa một khi xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không thể thông báo cho thần y Lâm…”.
“Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác”.
“Thôi được, đi thôi! Chúng ta nợ thần y Lâm một mạng, lần này coi như trả lại cho cậu ấy là được rồi!”.
Hai người bàn bạc một hồi, đi bộ vào sâu bên trong.
Trong đêm.
Máy bay dừng ở tỉnh Mã Xuyên.
“Thầy, để tôi đi cùng thầy”, Tần Bách Tùng nói.
“Không cần, hồ Ám Long là nơi rất nguy hiểm, nếu ông vào đó thì khó giúp được tôi cái gì, thậm chí tôi còn phải phân tâm vì ông. Ông để lại một chiếc xe cho tôi, tôi tự đi là được!”, Lâm Chính nói.
“Tôi đã thông báo cho người của Kỳ Lân Môn và đảo Vong Ưu tập hợp tại đây. Thầy, nếu có gì ngoài ý muốn, thầy nhất định phải kịp thời thông báo cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xông vào hồ Ám Long hỗ trợ cho thầy”, Tần Bách Tùng đầy lo lắng nói.
Lâm Chính cười, quay người lên xe, đạp ga chạy thẳng về phía hồ Ám Long.
Hồ Ám Long hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Đợi đến khi Lâm Chính lái xe đến lối vào hồ Ám Long, nơi này đã có rất nhiều chiếc xe đỗ lại.
Vào trong nữa thì đã không thể đi được xe, chỉ có thể đi bộ.
Lâm Chính vừa dừng xe, xuống xe chuẩn bị đi vào bên trong, một giọng nói đột nhiên gọi anh lại.
“Lâm Chính?”.
Tiếng gọi khiến Lâm Chính giật mình.
Lúc này anh đang dùng gương mặt Lâm Chính chứ không phải thần y Lâm.
Nếu là gương mặt thần y Lâm, bị người ta nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng gương mặt Lâm Chính sao vẫn bị người ta nhận ra?
Lâm Chính nhíu mày, quay đầu nhìn lại thì thấy có vài người đi đến.
Khi nhìn thấy những người đó, Lâm Chính đứng sững tại chỗ.