Chương 253: Tiêu Nghị bị bắt
Nhìn thấy Tiêu Nghị xuống xe, ánh mắt mọi người đều hướng về phía ông ta.
“Ông Tiêu đến rồi!”.
Phóng viên lại di chuyển ống kính lần nữa.
Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên.
Tiêu Nghị sao lại chạy đến đây?
Lại thấy Tiêu Nghị dẫn theo hai người nữa đi vào.
“Chủ tịch Lâm, cậu đúng là làm tôi khó tìm!”, Tiêu Nghị đến trước mặt Lâm Chính, lạnh lùng nói.
“Ông Tiêu có chuyện gì sao?”, Lâm Chính không đổi sắc mặt.
“Chuyện? Đương nhiên có, hơn nữa còn không ít! Đi thôi! Lên xe, mau cùng tôi về tiếp nhận điều tra!”, Tiêu Nghị nói.
“Điều tra cái gì?”.
“Hừ, đương nhiên là chuyện nhà máy của cậu!”.
“Ông Tiêu, Chủ tịch Lâm của chúng tôi đã phối hợp với cảnh sát ghi lời khai rồi. Khi nào bên đó chưa mời hầu tòa, Chủ tịch Lâm của chúng tôi có thể từ chối lời chất vấn của bất cứ ai”, Tiểu Lưu tiến lên, nghiêm túc nói.
“Tôi không chất vấn! Không thẩm vấn! Mà là xác nhận! Tôi nghi ngờ nhà máy dược phẩm Dương Hoa là nhà máy bóc lột công nhân phi pháp, bây giờ tôi không chỉ niêm phong nhà máy, mà còn phải truy cứu trách nhiệm của cậu ta!”, Tiêu Nghị nghiêm túc quát lên.
“Cái gì?”, Tiểu Lưu ngạc nhiên.
“Chủ tịch Lâm, xin mời, chẳng lẽ còn đợi người của tôi mời cậu lên xe?”, Tiêu Nghị lạnh lùng quát.
“Đừng lên xe, Chủ tịch Lâm, bây giờ tôi sẽ liên hệ với văn phòng!”, Tiểu Lưu vội nói.
“Cho dù cậu có kéo Khang Gia Hào và Kỷ Văn từ trong đó ra đây cũng vô dụng!”, Tiêu Nghị nói.
“Ông…”, Tiểu Lưu tức giận, không trả lời được.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Tiêu Nghị, ông có chắc là ông muốn niêm phong nhà máy của tôi không?”.
“Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn phải thương lượng với cậu hay sao?”, Tiêu Nghị nhướng mày.
“Cậu nghĩ cậu là ai? Chẳng lẽ ông Tiêu lại không động vào nhà máy của cậu được?”, Tô Bắc ở bên cạnh không khỏi phì cười.
“Ông nói đúng, ông ta quả thật không thể động vào nhà máy của tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Dứt lời, tất cả mọi người lại rộ lên cười.
Tiêu Nghị nổi giận, liên tục gật đầu, kéo cánh tay Lâm Chính đi: “Vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc cậu có năng lực gì khiến tôi không thể động vào cậu!”.
Nói xong, ông ta kéo Lâm Chính lên xe.
“Ông Tiêu, ông làm gì vậy?”, Tiểu Lưu lập tức chạy tới ngăn cản.
“Tránh ra, nếu không, tôi sẽ kiện cậu ngăn cản người thi hành công vụ!”, người phía sau ngăn Tiểu Lưu lại.
Tiểu Lưu không làm gì được, chỉ đành trơ mắt nhìn Tiêu Nghị dẫn Lâm Chính đi.
Nhưng đúng lúc đó…
Két!
Một chiếc xe Jeep quân dụng dừng ở bên đường.
Cửa xe mở ra, vài người mặc quân trang bước xuống.
“Ai là Tiêu Nghị?”, người đến lên tiếng hỏi.
“Các anh là?”, Tiêu Nghị nghi hoặc hỏi.
“Đưa đi!”.
Người đến không nói lời nào, lập tức phất tay.
Hai người đàn ông sau lưng ông ta lập tức tiến tới bắt lấy Tiêu Nghị.
“Các anh làm gì vậy?”.
Tiêu Nghị lớn tiếng quát, đẩy họ ra.
“Các người là ai?”, người đang giữ Tiểu Lưu ở phía sau cũng chạy tới, quát lớn.
Người đến không nói gì, chỉ lấy giấy chứng nhận của mình ra đưa cho Tiêu Nghị xem.
Tiêu Nghị biến sắc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng.
“Đi thôi, chẳng lẽ còn đợi tôi dùng vũ lực sao?”, người đến lạnh lùng nói.
Tiêu Nghị há hốc miệng, còn định nói gì đó.
“Có chuyện gì lên xe rồi nói”.
Người đó kéo cánh tay Tiêu Nghị đưa lên xe Jeep.
Đúng là nhanh như gió cuốn, mạnh như sấm giật.
Để lại đám đông đầy vẻ ngơ ngác.
“Anh… anh gì ơi, rốt cuộc tôi phạm tội gì? Vì sao tổ trưởng lại điều tra tôi?”.
Ngồi lên xe Jeep, Tiêu Nghị không kìm được nữa, hỏi.
“Phạm tội gì? Đến lúc này rồi ông còn không biết mình phạm tội gì sao?”.
Người ngồi ở ghế lái liên tục cười nhạt, nghiêng đầu nói: “Ông có biết nhà máy mà ông điều tra niêm phong là nhà máy của ai không?”.
“Không phải nhà máy của Tập đoàn Dương Hoa sao?”, Tiêu Nghị buồn bực hỏi.
“Đó là trước kia, bây giờ nó trực thuộc nhà máy dược phẩm Quân khu 3!”.
“Cái gì?”, Tiêu Nghị kinh ngạc.
“Nhà máy dược phẩm này sẽ vận chuyển dược phẩm tiên tiến nhất cho bộ đội, để bảo đảm sức chiến đấu và sức sống của sĩ binh! Kết quả ông lại niêm phong nó, không bắt ông thì bắt ai? Ông tên Tiêu Nghị đúng không? Mặc dù không biết ông bị ai lợi dụng, nhưng lần này ông xong rồi!”.
Người đó nhàn nhạt lên tiếng, sau đó đạp ga, nghênh ngang rời đi.
Lúc xe khởi động, các phóng viên đã kịp thời chụp được khuôn mặt xám xịt của Tiêu Nghị qua ô cửa xe…
Tình thế đảo ngược làm mọi người hoang mang.
Kể cả Tô Bắc, Tô Trân và Trương Thanh Hằng kiêu căng ngạo mạn kia.
Ba người kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu Nghị cứ vậy bị bắt đi mất rồi?
“Chuyện này là sao?”.
“Sao ông Tiêu đột nhiên lại bị bắt?”.
“Các đồng chí đó là ai?”.
Người xung quanh xôn xao bàn tán, phóng viên cũng bắt đầu viết lấy viết để.
Nhưng chẳng mấy chốc, các phóng viên đều nhận được điện thoại, chuyện này không được phát tán, không được công bố.
Bọn họ đều thay đổi sắc mặt, cũng hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc.