“Sao… Sao cậu biết?”.
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
“Loại thuốc này không chỉ mang tính hàn, mà sau khi uống vào, nó sẽ bắt đầu xâm nhập từ lá phổi, sau đó lan rộng ra đến khí mạch hai cánh tay, hội tụ nơi tim. Từ lách, dạ dày, thận lan xuống huyệt vị dưới chân, sau đó lại đột nhiên quay ngược chạy thẳng lên đỉnh đầu. Tôi nghĩ cả quá trình kéo dài ba ngày, trong ba ngày này ông sống không bằng chết, nhiệt độ cơ thể duy trì ở âm năm mươi độ, cả người giống như cột băng. Sau ba ngày có lẽ sẽ tạm thời khôi phục nhiệt độ thường”.
Lâm Chính vừa nhìn người đàn ông đó vừa phân tích.
Lời nói của anh khiến người đàn ông đó há hốc miệng.
Ông ta sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy: “Có phải có ai nói với cậu về dược hiệu của loại thuốc này không?”.
“Ông nghĩ vực Diệt Vong này có mấy ai vào được long mạch dưới lòng đất, lại có mấy ai nói với tôi về loại thuốc này?”.
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy sao cậu biết hiệu quả của loại dược này?”.
Người đàn ông ngạc nhiên hỏi.
“Đơn giản! Dựa vào cái này!”.
Lâm Chính chỉ vào mắt mình.
Người đàn ông hoàn toàn sững người.
“Thật ra loại thuốc này không hủy hoại thiên phú và ngộ tính của ông hoàn toàn, nó chỉ phong ấn thiên phú và ngộ tính, đồng thời dùng dược hiệu thay thế thiên phú vốn có. Dưới sự điều khiển của dược hiệu, mỗi lần vận khí tấn công sẽ kèm theo uy lực của dược hiệu, cho nên thực lực của ông sẽ được nâng cao”, Lâm Chính nói.
“Có chuyện như vậy sao?”, người đàn ông ngạc nhiên.
“Chỉ tiếc…”.
“Tiếc cái gì?”.
“Tiếc là… mạng của các ông sẽ không kéo dài lâu”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ người như ông dùng thuốc xong, tuổi thọ cao nhất cũng chỉ kéo dài thêm năm đến mười năm, đúng không?”.
Nghe vậy, người đàn ông như sắp phát điên.
Ông ta không quan tâm cơn đau, nắm chặt lấy vách hoa văn ánh sáng của kết giới thiên thần, mắt như sắp rời khỏi hốc mắt, nhìn Lâm Chính một cách nóng bỏng.
“Đúng! Đúng! Cậu nói đúng cả! Những người dùng loại thuốc này chỉ có thể sống năm đến mười năm, không sống được lâu. Tôi dùng loại thuốc này đến nay đã được bốn năm! Tôi cảm giác gần đây tu vi đang hao hụt, cơ thể cũng không thoải mái, chắc tôi sắp chết rồi! Đại nhân, hãy cứu tôi! Cầu xin cậu hãy cứu tôi! Chỉ cần cậu có thể cứu tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được!”.
Người đàn ông giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, giọng nói sắc bén.
“Tu vi sụt giảm, cơ thể không khỏe cũng là hiện tượng bình thường, bởi vì dược hiệu trong cơ thể ông đang biến mất!. Hiệu quả của loại thuốc này cũng chỉ kéo dài năm đến mười năm, dược hiệu giảm, tu vi giảm, dược hiệu tan, người cũng tan theo!”.
Lâm Chính nói, sau đó triệt tiêu kết giới Thiên Thần.
Người đàn ông quỳ xuống đất, cả người đầm đìa mồ hôi, giống như mới được vớt từ dưới nước lên.
“Long Dược Vương ở long mạch dưới lòng đất có trình độ thế nào tôi không biết, nhưng xem ra là không thua kém gì tôi!”.
“Nếu ông đồng ý đi theo tôi, tôi nói rồi, tôi không chỉ giúp ông giải dược hiệu mà còn giúp ông sống được, giúp ông đột phá cảnh giới Lục Địa Thần Tiên. Ông… có sẵn lòng không?”.
Lâm Chính nói.
Người đàn ông nghe vậy bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt hiện rõ vẻ tha thiết mong đợi?
“Đại nhân trên cao, tôi là Tửu Ngọc, thề chết đi theo đại nhân, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không đối phó qua loa!”.
“Tốt! Tốt lắm!”.
Lâm Chính đỡ Tửu Ngọc dậy, sau đó rút Thiên Sinh Đao ra chém về phía ông ta.
“Hả?”.
Tửu Ngọc sững sờ, vô thức tránh đi, nhưng không kịp nữa.
Ông ta không ngờ Lâm Chính vừa kêu gọi mình đầu hàng lại đột nhiên rút đao chém.
Nhưng khi lưỡi đao chém tới lại không có cảm giác đau đớn, ngược lại ánh sáng dịu dàng lấp lánh bao phủ toàn thân ông ta.
Một lúc sau, Tửu Ngọc lại cảm thấy giống như cả người được đổi mới, những vết thương đó đều biến mất, không cảm thấy đau đớn nữa…
Ông ta nhìn qua cơ thể mình, không còn vết sẹo hay thương tích nào nữa.
“Đại nhân, cái này…”.
“Đây chính là y thuật của tôi”.
Lâm Chính thu đao, mặt dày nói.
Tửu Ngọc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, lập tức quỳ một gối xuống, chắp tay nói: “Đại nhân thần uy cái thế, xin nhận của Tửu Ngọc một lạy!”.
“Mau đứng dậy đi”.
Lâm Chính thản nhiên cười nói, lại đỡ Tửu Ngọc dậy.
Thật ra muốn chữa trị vết thương trên người Tửu Ngọc không dễ. Ông ta là người có thể chống đỡ được Lục Địa Thần Tiên, không giống người bình thường.
Dù là Lâm Chính muốn chữa trị cũng phải tốn công sức.
Dùng Thiên Sinh Đao phải tiêu hao rất nhiều sức mạnh phi thăng.
Nhưng Lâm Chính phải giả ngầu cho đến cùng.
Nếu không thì không đủ để lấy sự tín nhiệm của Tửu Ngọc.
Bây giờ có Tửu Ngọc ở đây, Lâm Chính đến long mạch dưới lòng đất cũng không đến nỗi không có người dẫn đường.
“Tửu Ngọc, ông sang một bên nghỉ ngơi trước. Từ Chính, anh mau nghiên cứu đi”.
Lâm Chính hô lên.
“Vâng, anh Lâm, nhưng máy đã bị hư, tôi phải gọi người sửa chữa trước”.
Từ Chính thở dài nói.
Lâm Chính gật đầu, lập tức gọi người đến sửa.
Tửu Ngọc lại thở dài, chắp tay: “Đại nhân, lần này chủ nhân phái tôi đến đây là để tìm kết tinh nhật nguyệt. Nếu không tìm được, e là tôi có quay về cũng sẽ bị chủ nhân giết chết!”.
“Kết tinh to bằng ngón cái không hề tồn tại, cho dù tôi có phái tất cả mọi người đi cũng không thể tìm được trong thời gian một ngày. Có phải chủ nhân của ông muốn dồn ông vào chỗ chết nên mới sắp xếp cho ông nhiệm vụ mà ông không thể hoàn thành không?”.
Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
“Không, không phải… Đại nhân, thực ra tình hình của chủ nhân tôi cũng không khả quan”.
Tửu Ngọc thở dài: “Gần đây chủ nhân đối mặt với kẻ địch, phải có được kết tinh tăng cường tu vi. Nhưng kết tinh ở long mạch dưới lòng đất đều bị khai thác hết, chủ nhân tìm khắp nơi mà không có nên phái tôi đến vực Diệt Vong thử vận may!”.
“Vậy thì khó”.
Lâm Chính nói: “Nếu ông quay về sẽ bị giết thì đừng về tốt hơn, đi theo làm việc cho tôi. Khi nào làm xong việc, ông hãy ở lại bên cạnh tôi, tôi cũng có thể giúp ông chữa trị”.
“Đại nhân đúng là có ý tốt, nhưng trước khi đi, tôi đã dùng độc dược của chủ nhân”.
Tửu Ngọc đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Độc dược?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh lại không hề phát hiện Tửu Ngọc đã trúng độc.
Độc bình thường anh nhìn qua là có thể nhận ra, dù là những loại độc kỳ lạ cũng có thể nhìn ra dấu vết.
Nhưng anh lại không nhận ra được gì từ vẻ bề ngoài của Tửu Ngọc…
Anh lấy châm bạc ra đâm vào cơ thể của Tửu Ngọc, sau đó rút ra, quan sát kỹ càng.
Một lúc sau, ánh mắt Lâm Chính lập tức trở nên nghiêm nghị.
“Y thuật của chủ nhân ông… xếp thứ mấy ở long mạch dưới lòng đất?”.
“Ít nhất cũng đứng thứ mấy trăm”.
Tửu Ngọc suy nghĩ rồi đáp.