Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả mọi người đều bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai.

Tô Nhu cũng không ngoại lệ.

Trong quá trình thẩm vấn, cô mới biết hóa ra có người báo cảnh sát là có người bị tình nghi có hành vi bắt cóc, cưỡng hiếp, hơn nữa đối phương còn mang theo vũ khí nguy hiểm.

Cảnh sát nhận được điện thoại liền lập tức huy động cảnh sát cơ động đến ứng cứu.

Tuy bắt được người về, nhưng do nguyên nhân thân phận và không đủ chứng cứ, nên Tô Nhu không thể tố cáo bọn họ.

“Là anh báo cảnh sát sao?”.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Tô Nhu ngồi ở ghế lái phụ, nhớ lại cảnh tượng kinh hồn bạt vía tối hôm nay, sắc mặt vẫn tái mét.

“Ừ”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp: “Anh đoán được tên Louis kia sẽ ra tay với em, nên đã báo cảnh sát, cũng may là kịp thời”.

“Vậy sao?”.

Tô Nhu nhắm đôi mắt xinh đẹp lại, trầm tư một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, em xin lỗi”.

“Tại sao lại xin lỗi?”.

“Em… em nên nghe lời anh, anh nói đúng, về mặt lòng người thì em còn quá nông cạn! Em quá ngây thơ, vậy mà còn gửi gắm hi vọng vào Louis, không ngờ anh đoán đúng hết, đám Lý Nông Yến kia cũng cùng một giuộc với Louis, bọn họ định liên thủ với nhau khống chế công ty Quốc tế Duyệt Nhan”.

“Tất cả đều là âm mưu của Lý Nông Yến và Louis, bọn họ cố ý bắt em ký hợp đồng lớn ở ngoại ô Giang Thành, sau đó đào sẵn một cái hố để em ngã xuống, khiến dự án ở ngoại ô Giang Thành không thể tiến hành, em cũng bị kẹt ở đó. Lúc này nếu em không thỏa hiệp với bọn họ thì bọn họ sẽ chôn em luôn”.

“Tuy em đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, nhưng bọn họ vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay nếu không nhờ anh xuất hiện kịp thời, thì em đã…”

Nói đến đây, nước mắt của Tô Nhu lại lã chã.

Trong lòng cô không chỉ tự trách và hối hận, mà còn rất áy náy với Lâm Chính.

Cô phát hiện hình như mình vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người chồng trên danh nghĩa này.

Rõ ràng chồng cô đã đưa ra rất nhiều ý kiến, cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không hề để tâm.

Điều này khiến trong lòng cô bị dằn vặt rất nhiều.

“Tiểu Nhu, em đừng buồn, mọi chuyện đã qua rồi”.

Lâm Chính bình thản nói.

Thực ra anh có thể ngăn cản Louis luôn.

Sau khi Tô Nhu đến nhà hàng thì Lâm Chính cũng đến nơi.

Anh biết chắc chắn Louis sẽ có hành động trong bữa tối hôm nay, nên vẫn luôn để mắt đến Tô Nhu.

Nhưng anh không ra tay ngay.

Nếu lúc nào Tô Nhu cũng nằm trong sự bảo vệ của anh thì sẽ không thể trưởng thành được, cô sẽ trở thành một bông hoa trong nhà kính, lúc nào cũng ôm mộng tưởng tươi đẹp về thế giới.

Thế nên Lâm Chính chờ một lúc, vào thời khắc Tô Nhu bị ăn tát, cảm thấy tuyệt vọng, thì anh mới ra mặt.

Chắc hẳn sau lần này, Tô Nhu sẽ để ý nhiều hơn, hiểu được đạo lý biết người biết mặt không biết lòng.

“Chỉ tiếc là cảnh sát đến bắt bọn họ ngay, nhưng cũng không thể định tội, đám người này làm việc quá sạch sẽ”.

Tô Nhu thầm nghiến răng, vô cùng không cam lòng.

“Không sao đâu Tiểu Nhu, sẽ có người xử lý bọn họ”.

Lâm Chính mỉm cười nói: “Em cũng mệt rồi, anh đưa em về nhà đã nhé”.

“Anh không về cùng em sao?”.

Tô Nhu lau nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi.

“Lát nữa anh còn có bệnh nhân phải khám”.

“Được rồi, anh về sớm nhé”.

Tô Nhu khẽ gật đầu.

Lâm Chính lập tức giẫm chân ga, lái xe về nhà.

Hai người mới đi không bao lâu, thì đám Louis cũng nghênh ngang ra khỏi đồn cảnh sát.

Một dãy xe sang đang đỗ bên ngoài đồn.

Đám Louis lên xe, những chiếc xe sang chậm rãi lái đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK