Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lần này tôi đến Tử Huyền Thiên là vì nghe nói anh bị bắt nạt, nên đến xem thế nào. Không ngờ anh không những bị bắt nạt, mà còn bị bức hại", Lâm Chính lạnh lùng nói.

"Lâm Chính! Anh muốn làm gì?", Vệ Tân Kiếm cuống lên.

"Anh là đồ đệ của tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng cho anh rồi!".

Lâm Chính đứng lên, liếc mắt nhìn đám người của Tử Huyền Thiên đang có mặt, đanh giọng quát: "Là ai đánh đồ đệ của tôi ra nông nỗi này? Đứng ra đây đi!".

"Lâm Chính! Đây là Tử Huyền Thiên, không phải chỗ để anh làm càn đâu!".

Nguyên Lam Y xòe chiếc quạt gấp ra, vừa phe phẩy vừa đi tới.

"Sao nào? Là anh hả?", Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.

Nguyên Lam Y do dự một lát, nhìn Bạch Hạo Tâm và rất nhiều đệ tử đang đứng xung quanh, cùng với Chu Bích Như ở phía trên, trong lòng lập tức yên tâm. Ở đây có bao nhiêu người thế này mà mình phải sợ tên này sao? Thế là anh ta cười khẽ đáp: "Phải thì sao nào?".

Nhưng vừa nói xong bốn chữ này.

Vèo!

Tiếng phá không vang lên.

Lâm Chính đột nhiên biến mất.

"Nguyên sư đệ, cẩn thận!", Chu Bích Như hét lớn.

"Cái gì?".

Nguyên Lam Y sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, bỗng cảm thấy cổ mình như bị một gọng kìm kẹp chặt, không thể hít thở được. Khi hoàn hồn lại anh ta mới phát hiện không biết Lâm Chính đã đứng trước mặt mình từ lúc nào.

Một tay anh bóp cổ Nguyên Lam Y, nhấc bổng anh ta lên, ánh mắt lãnh đạm lóe lên sát khí.

Nguyên Lam Y bị dọa cho suýt thì tè ra quần.

Anh ta giãy giụa kịch liệt nhưng vô ích.

Tất cả các đệ tử xung quanh đều rút kiếm ra rồi xúm lại.

"Thả Nguyên sư đệ ra!".

"Dừng tay!".

"Cấm được làm hại Nguyên sư đệ! Nếu không chúng tôi sẽ cho anh biết tay!".

Bọn họ la lối um sùm, nhưng không dám bước tới.

"Thả tôi ra... thả tôi ra...", Nguyên Lam Y vẫn đang giãy giụa không ngừng.

Lâm Chính phớt lờ anh ta.

"Anh làm đồ đệ của tôi bị thương! Tôi bắt anh đền mạng cũng không quá đáng chứ?".

Dứt lời, Lâm Chính giơ tay còn lại lên, định đánh nát đầu Nguyên Lam Y.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.

"Dừng tay!".

Lâm Chính hơi ngoảnh sang nhìn.

Là Chu Bích Như!

"Cô là ai?", Lâm Chính bình thản hỏi.

"Tôi là Chu Tước thuộc Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, Chu Bích Như!", Chu Bích Như bình thản đáp: "Vệ Tân Kiếm bị như vậy là do tôi, không liên quan đến Nguyên sư đệ! Lâm Chính, anh muốn trả thù cho đồ đệ thì tìm tôi đây này, đừng trách nhầm người vô tội!".

"Cô?".

Lâm Chính gật đầu: "Được, oan có đầu nợ có chủ, nếu cô đã nói như vậy, thì tôi sẽ tìm cô tính sổ!".

Lâm Chính thả tay ra, đi về phía Chu Bích Như.

"Bảo vệ sư tỷ!".

"Khốn kiếp! Đừng hòng động vào sư tỷ!".

"To gan!".

Các đệ tử lập tức chạy tới trước mặt Chu Bích Như, giơ kiếm lên quát lớn.

"Tất cả tránh ra!".

Sắc mặt Chu Bích Như lạnh tanh: "Để tôi giải quyết người này! Tất cả mọi người lùi lại!".

"Sư tỷ..."

"Sao nào? Các cậu không tin vào thực lực của tôi sao?", Chu Bích Như chất vấn.

"Không dám ạ..."

Đám đệ tử vội vàng lùi lại.

Chu Bích Như bước tới, vẻ mặt bình thản: "Lâm Chính! Vì anh mà Bạch sư đệ của tôi bị ám ảnh tâm lý! Hôm nay, tôi sẽ giết anh để sư đệ của tôi không còn bị ám ảnh nữa!".

"Được, cô có thể ra tay rồi!", Lâm Chính gật đầu.

"Hãy nhìn đây!".

Ánh mắt Chu Bích Như bỗng trở nên dữ tợn, sau đó rút một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ như lửa ở thắt lưng ra, tấn công tới như cuồng phong vũ bão. Nhuyễn kiếm sinh ra hàng nghìn hàng vạn kiếm ảnh đỏ rực, giống như Chu Tước giương cánh, ào ào chém về phía Lâm Chính...

"Oa!".

Nhát kiếm này khiến ai nấy đều kinh hãi.

Tất cả các đệ tử đều ồ lên, trợn tròn mắt nhìn đòn tấn công trác tuyệt này.

E rằng đòn này có thể chém Lâm Chính thành nghìn mảnh mất.

Hầu hết mọi người đều thầm nghĩ như vậy.

Nhưng...

Khoảnh khắc nhuyễn kiếm màu đỏ rực mang theo vô vàn kiếm ảnh lại gần Lâm Chính.

Soạt!

Tất cả kiếm ảnh bỗng dưng biến mất.

Sau đó Lâm Chính liền giơ một tay lên, chìa ra hai ngón.

Hai ngón tay kia kẹp trúng nhuyễn kiếm của Chu Bích Như một cách chuẩn xác.

"Cái gì?".

Mọi người đều kinh ngạc tột độ.

Đòn tấn công tàn bạo bá đạo như vậy... mà lại bị hai ngón tay của Lâm Chính kẹp được một cách dễ dàng?

Ai nấy trợn tròn mắt, còn tưởng là mình nhìn nhầm.

"Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đứng phắt dậy.

Vệ Tân Kiếm có chút không mở được mắt cũng trợn to hai mắt, hơi thở dường như nghẹn lại.

Nguyên Lam Y cảm thấy da đầu tê dại.

Thu Phiến cũng nổi cả da gà.

Đương nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Chu Bích Như.

Cô ta biết rõ uy lực và sự bá đạo của nhát kiếm này, nhưng đối phương lại đỡ được một cách dễ dàng... Quả thực đáng gờm!

"Hừ!".

Chu Bích Như biết người này không dễ đối phó, thầm hừ một tiếng, định rút kiếm lùi lại để tiếp tục tấn công.

Nhưng khi dùng sức rút kiếm, cô ta mới phát hiện mình rút kiểu gì cũng không được.

Dường như... nhuyễn kiếm đã dính chặt vào ngón tay của đối phương.

Sao lại như vậy được?

Chu Bích Như thầm kinh hãi, lại dùng sức mạnh hơn.

Vẫn vô ích...

"Thực lực chỉ có thế này mà cũng đòi loại bỏ ám ảnh tâm lý cho Bạch Hạo Tâm? Cô cũng tự đề cao bản thân quá đấy!", Lâm Chính bình thản nói, rồi bất ngờ búng ngón tay một cái.

Vèo!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức cong một góc 180 độ, bắn ngược lại.

Vù!

Chu Bích Như nhận ra âm thanh đáng sợ quen thuộc khi một luồng sức mạnh làm chấn động không khí.

“Cái gì?”.

Cô ta như ngừng thở, định buông kiếm ra.

Nhưng... không còn kịp nữa.

Keng!

Mũi kiếm đánh vào lưỡi kiếm của Chu Bích Như.

Một luồng sức mạnh bá đạo thông qua lưỡi kiếm, lan tới cánh tay cô ta.

Ngay lập tức!

Vèo!

Chu Bích Như bị chấn động bay đi, nặng nề ngã xuống ven hồ.

"Hả?".

"Sư tỷ!".

Các đệ tử kinh ngạc kêu lên.

Đám Nguyên Lam Y vội vàng xông tới, đỡ Chu Bích Như dậy.

Chu Bích Như toàn thân run rẩy, bàn tay cầm kiếm rướm máu, da thịt ở cánh tay rách toạc.

Uy lực thật đáng sợ!

Đây là do Lâm Chính gây ra sao?

"Không thể nào! Không thể nào!", Bạch Hạo Tâm đờ đẫn.

Chẳng lẽ ngay cả Chu sư tỷ cũng không phải là đối thủ của người này sao?

Tất cả mọi người đều run lẩy bẩy.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt bình thản đi về phía Chu Bích Như.

Chu Bích Như đẩy những người đang đỡ cô ta ra, khuôn mặt xinh đẹp đanh lại, lạnh lùng như băng.

"Xem ra tôi đã coi thường anh rồi! Lâm Chính, anh có thể đánh bại Bạch sư đệ thì đương nhiên phải có chút bản lĩnh! Tốt lắm! Tốt lắm!", Chu Bích Như gật đầu liên tục, đanh giọng nói: "Nếu đã như vậy, thì tôi cũng sẽ nghiêm túc một chút".

"Cô nên nghiêm túc ngay từ đầu", Lâm Chính không cho là đúng.

"Hỗn xược!".

Chu Bích Như tức giận quát, rồi lại xông tới, nhuyễn kiếm trong tay quay cuồng, khí kình phun trào như ngọn lửa.

"Xem đây! Phượng Dịch Ngạo Hoàng Quyết!".

Xẹt!

Một tiếng xé rách hư không vang lên.

Sau đó chỉ thấy thanh nhuyễn kiếm kia như phun ra ngọn lửa, bị rất nhiều khí tức đỏ rực quấn quanh. Nhuyễn kiếm run rẩy, luồng khí tức đỏ rực này cũng run rẩy không ngừng, cuối cùng hóa thành một con phượng lửa, theo cánh tay của Chu Bích Như đánh về phía Lâm Chính.

Không thể không nói, Chu Bích Như quả nhiên lợi hại.

Uy năng của nhát kiếm này, bảo rằng chấn động trời đất cũng không ngoa.

Nhưng Lâm Chính vẫn nguy nga sừng sững như Thái Sơn.

Khoảnh khắc nhuyễn kiếm đáng sợ chém tới, anh lại giơ tay lên, chộp lấy con phượng lửa kia.

"Cái gì?".

Mọi người kinh ngạc tột độ.

"Anh ta muốn tay không đỡ lưỡi kiếm sao?".

"Chán sống! Đúng là chán sống mà!".

"Anh ta chắc chắn không thể đỡ được nhát kiếm này của Chu sư tỷ! Chắc chắn không thể!".

"Để tôi xem anh ta sẽ bị chém thành mấy mảnh!".

Không ít đệ tử hoặc cười khẩy hoặc chế giễu, hừ mũi khinh thường hành động này của Lâm Chính.

Đòn tấn công này mà tay người có thể đỡ được sao?

Đùa chắc?

Cho dù là loại sắt thép cứng rắn nhất, cũng hóa thành mảnh vụn dưới nhát kiếm này!

Bạch Hạo Tâm thầm nghĩ vậy.

Chu Bích Như cũng thầm nghĩ như vậy.

Đối phương không tránh không né, còn dùng tay không đỡ kiếm, đây là sự khinh thường một cách trắng trợn.

Dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải giết được anh!

Chu Bích Như thầm rít gào.

Nhưng ngay sau đó.

Keng!

Một âm thanh dị thường vang lên.

Chỉ thấy bàn tay Lâm Chính túm chặt thân kiếm đang chém tới.

Xung quanh lập tức im bặt.

"Khốn kiếp! Phượng Ý!".

Chu Bích Như lại rít gào, khí tức đỏ rực trên thanh nhuyễn kiếm giống như ngọn lửa bao trùm cả người Lâm Chính.

Nhiệt độ cao lập tức khiến mặt đất và hoa cỏ dưới chân Lâm Chính cháy rụi.

Nhưng... chẳng thấy đốm lửa nào trên người Lâm Chính.

"Phượng Ý" này nhấn chìm anh.

Nhưng không thể khiến anh bị thương.

Thậm chí ngay cả lông tóc góc áo anh cũng không đốt được...

Cuối cùng Chu Bích Như cũng sững lại.

Không thể phá vỡ phòng ngự.

Đòn tấn công của cô ta hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của đối phương.

"Không... không thể nào... không thể nào..."

Đôi mắt Chu Bích Như dại ra, thì thào tự nhủ.

Nhưng Lâm Chính không hề nương tay.

Bàn tay anh chộp mạnh một cái.

Keng!

Thanh nhuyễn kiếm kia lập tức vỡ vụn.

Chu Bích Như dường như ngừng thở, lập tức hoàn hồn, vội vàng muốn lùi lại, nhưng... đã muộn.

Pặp!

Bàn tay to của anh lật lại, túm lấy cái cổ trắng nõn của cô ta, rồi nhấc lên ném mạnh xuống đất.

Rầm!

Cơ thể của Chu Bích Như nặng nề tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Mặt đất lập tức nứt toác.

Hồ Chu Tước dấy lên một

đợt sóng khủng khiếp...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK