Người mặc đồ đen đứng trên bức tượng có đôi mắt đầy sát khí, giọng nói lạnh như băng.
“Giết tôi? Tôi có thù gì với cô?" Lâm Chính cau mày hỏi.
Nhưng người áo đen lại không nói gì, chỉ im lặng nhìn Lâm Chính, sát ý tiếp tục toả ra.
Nhất thời, Lâm Chính tựa hồ nghĩ tới cái gì liền nhìn về phía nữ đội trưởng đội tuần tra bên cạnh, lông mày cau chặt lại.
“Đối với nhiều người mà nói, Đại hội là một loại tín ngưỡng. Lâm thần y, buổi họp báo hôm nay của anh đã bôi nhọ tín ngưỡng của vô số người, những người đó sao có thể bằng lòng để anh làm như vậy?"
Người phụ nữ nói bằng giọng vô cảm.
“Tôi chỉ nói ra sự thật”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Vậy Lâm thần y, anh muốn làm gì thì làm đi. Nhân tiện, những người này không phải thành viên của Đại hội, cho nên Đại hội sẽ không can thiệp”.
“Cho dù bọn họ có là thành viên của Đại hội thì Đại hội cũng sẽ không can thiệp. Sự việc đã đi đến nước này thì không cần phải đạo đức giả như vậy nữa”.
Lâm Chính lắc đầu, hừ lạnh một tiếng.
Người phụ nữ vẫn im lặng.
Sau đó, người phụ nữ mặc áo đen trên bức tượng đột nhiên nhảy xuống, giống như một con chim ưng đen, bay thẳng về phía Lâm Chính.
“Bảo vệ Lâm tiên sinh!"
Từ Thiên hét lên.
Các vệ sĩ mặc vest và đeo kính râm xung quanh lao về phía trước.
Nhưng sức mạnh của những vệ sĩ này rõ ràng không thể so sánh với người phụ nữ mặc đồ đen. Cô ta nhanh như tia chớp, một tay cầm trường đao, một tay như vuốt sắc bổ nhào về phía Lâm Chính.
“Á!"
Một vệ sĩ không kịp né tránh đã bị người phụ nữ mặc đồ đen đâm xuyên ngực, tử vong tại chỗ.
Mọi người xung quanh kinh hãi kêu lên.
“Mọi người, lùi hết lại!"
Lâm Chính hét lớn.
Mọi người đều giật mình và lần lượt lui về phía sau.
“Chết đi!"
Người phụ nữ mặc đồ đen đột nhiên rút thanh đao dài từ thắt lưng ra và chém mạnh.
Năng lượng từ lưỡi đao dường như có thể xé toạc khoảng không.
Đôi mắt của Lâm Chính lóe lên, anh trở tay tung nắm đấm về phía người phụ nữ.
Tiếng gió rít lên theo từng chuyển động của tay anh.
Keng!
Thanh đao lập tức bị nắm đấm đánh bật lại.
Người phụ nữ mặc đồ đen cũng bị chấn động lùi lại mấy chục bước mới dừng lại được.
“Thú vị đấy!"
Người phụ nữ mặc đồ đen hừ lạnh, đôi mắt mùa thu lóe lên tia sáng kỳ lạ.
“Cô không xứng làm đối thủ của tôi!"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Tôi khuyên cô một điều duy nhất! Mau rời đi! Đương nhiên, đây không phải là do tôi có lòng tốt, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay với bất cứ ai trong Đại hội. Sở dĩ tôi nói với cô điều này hoàn toàn là vì mục đích nhân đạo thôi có hiểu không?"
“Một kẻ không có lòng từ bi, phá vỡ trật tự, lại còn ngu dốt như vậy thì không được phép sống sót! Anh đáng chết!"
Người phụ nữ áo đen hét lên bằng chất giọng lạnh như băng, dùng ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm Lâm Chính rồi lại tung ra một đòn tấn công khác. Thanh trường đao giống như một con rồng luồn lách, nhắm thẳng vào cổ họng Lâm Chính.
“Cố chấp!"
Lâm Chính trong mắt lộ ra sát ý, không còn nương tay với người phụ nữ áo đen nữa. Anh lập tức di chuyển, né được đường chém ngọt của thanh trường đao, trong nháy mắt áp sát người phụ nữ, một chưởng đánh mạnh vào lồng ngực cô ta.
“Ưm!"
Người phụ nữ mặc đồ đen rên rỉ, bị đẩy lùi vài mét, cơ thể không thể đứng thẳng được nữa. Cô ta một đầu gối quỳ xuống đất, thanh trường đao cắm mạnh xuống đất, dưới lớp mặt nạ chảy ra rất nhiều máu...
Mạnh quá!
Lúc này, người phụ nữ mặc đồ đen cuối cùng cũng nhận ra kẻ dám trở thành kẻ thù của Đại hội này đáng sợ đến mức nào.
Lâm Chính vẻ mặt thờ ơ, từng bước một đi về phía người phụ nữ mặc đồ đen.
Nữ đội trưởng của đội tuần tra bên cạnh vẻ mặt cũng vô cùng khó coi. Cô ta vốn tưởng rằng người này có thể đối phó với Lâm Chính, nhưng thật không ngờ rằng cô ta còn chẳng tiếp nổi ba chiêu của Lâm thần y này.
Lúc này, một tiếng cười ngặt nghẽo vang lên.
“Đây chính là Lâm thần y nổi tiếng sao? Không chỉ vu khống Đại hội, còn ở đây ức hiếp một người phụ nữ có tấm lòng chính nghĩa! Thật sự hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt! Hay! Hay! Hay lắm! Ha ha..."
Lâm Chính nghe được liền nhìn về phía phát ra âm thanh.
Ngay trước cổng quảng trường thể thao, một chàng trai trẻ đẹp trai bước vào...