“Không được! Tuyệt đối không được!”.
Trưởng bối của Cửu Trại lập tức quát lên: “Cậu muốn lấy mạng Bạch Nan Ly sao?”.
“Nếu mạng anh ta tốt, chống đỡ được thì đó là bản lĩnh của anh ta! Nếu Bạch Nan Ly không có bản lĩnh, không gượng qua nổi ba trăm roi thì cũng không trách được ai! Dù sao anh ta cũng tự phạm lỗi! Làm sai thì phải nhận! Trừng phạt thì phải đúng cách! Có vấn đề gì sao?”, Lam Xung nói.
“Cậu… Tôi không đồng ý!”, trưởng bối của Cửu Trại nghiến răng quát.
“Ông không đồng ý là chuyện của ông, chúng tôi chỉ làm theo quy tắc của thế gia! Nếu hôm nay Cửu Trại không thể cho Tam Trại một câu trả lời thỏa mãn, vậy thì đừng trách Tam Trại chúng tôi không nể mặt!”, Lam Xung lạnh lùng nói.
Hắn vừa lên tiếng, người của Tam Trại cũng tiến tới, bộ dạng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Xem ra nếu Cửu Trại không đồng ý thì Tam Trại sẽ trực tiếp ra tay!
Dù sao giờ thì lý lẽ cũng không nằm ở Cửu Trại.
“Ra tay thì là ra tay!”.
“Ai sợ Tam Trại các người?”.
“Muốn đánh thì đánh! Ai sợ ai chứ!”.
Người của Cửu Trại cũng nổi giận, ai nấy tức giận hét lên, xắn tay áo chuẩn bị chiến đấu.
Hai bên căng thẳng giương cung bạt kiếm, mùi lửa nồng nặc.
Đúng lúc này, một giọng nói khàn khàn đột nhiên vang lên: “Được rồi! Để cậu đánh vậy!”.
Tiếng nói cất lên, tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng.
Người của Cửu Trại kinh ngạc nhìn về phía người lên tiếng… Trại chủ Cửu Trại!
Không ai dám tin vào tai mình.
“Trại chủ!”.
Một người trẻ tuổi của Cửu Trại vội vàng tiến tới, run rẩy nói.
“Đừng nói nữa, Nan Ly đã phạm lỗi thì đáng bị trừng phạt, để bọn họ cầm roi đánh cũng không có gì không thỏa đáng!”, trại chủ Cửu Trại nói.
“Nhưng trại chủ… Nan Ly đã nói là người kia ra tay trước, chuyện này còn chưa làm rõ, trại chủ đã trừng phạt người của mình sao?”, người trẻ tuổi đó nói.
“Láo xược, cậu đang dạy đời tôi sao?”, trại chủ Cửu Trại nổi giận, quát lên với người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi đó há hốc miệng, không dám lên tiếng nữa.
“Tóm lại chuyện này đã định! Lam Xung, cậu cầm roi! Ngoài ra, tôi cũng đã quyết định hai hôm nữa Cửu Trại sẽ nhổ trại dọn khỏi nơi đây! Các cậu ra tay đi!”.
Trại chủ Cửu Trại nói, sau đó phất tay, để cho đám người Lam Xung chấp hành hình phạt.
Nghe trại chủ nói, người của Cửu Trại trở nên hỗn loạn.
“Trại chủ!”.
“Ông không thể làm vậy!”.
“Vì sao lại đánh mất oai phong của Cửu Trại chúng ta như vậy? Chúng tôi không sợ bọn họ!”.
“Đưa người ra cho bọn họ xử lý đã đành, sao lại còn đưa cả đất cho người ta?”.
“Trại chủ bảo Cửu Trại chúng ta phải khuất phục Tam Trại sao?”.
“Tôn nghiêm của chúng ta để đâu? Mặt mũi chúng ta để đâu?”.
Mọi người hét lên, ai nấy nổi giận đùng đùng, vội vàng vây quanh trại chủ Cửu Trại đòi giải thích.
Nhưng trại chủ Cửu Trại đã hạ quyết tâm, nhắm hai mắt lại, không quan tâm đến đám đông đang tức giận ở xung quanh.
“Ha ha ha ha, vẫn là trại chủ Cửu Trại biết lý lẽ. Cửu Trại các ông không đấu lại Tam Trại chúng tôi đâu, làm vậy sớm không phải đã chẳng có chuyện gì xảy ra rồi sao?”.
Lam Xung cười lớn, sau đó phất tay: “Ra tay!”.
“Vâng!”.
Đám người của Tam Trại đáp lời, đi về phía Bạch Nan Ly.
“Cút ra hết cho tôi!”.
“Các người dám động vào Bạch Nan Ly thì đừng trách Cửu Trại chúng tôi không khách sáo!”.
Người xung quanh ngăn cản người của Tam Trại, không cho phép bọn họ vào trong.
Bọn họ không bảo vệ cho Bạch Nan Ly, mà là bảo vệ cho tôn nghiêm của Cửu Trại.
Dù trại chủ Cửu Trại đã thỏa hiệp, bọn họ cũng không chịu khuất phục.
Điều này lại chọc giận người của Tam Trại.
“Khốn nạn! Cửu Trại các người đúng là cứng đầu! Đánh cho tôi! Ai dám ngăn cản thì đánh gãy hai chân cho tôi!”, Lam Xung nổi giận gào lên, ngay lập tức dẫn người xông vào trong.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Hai bên dường như sắp lao vào chém giết nhau.
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên.
“Dừng tay!”.
Đám người kia dừng lại.
Thẩm Niên Hoa đang nôn nóng chuyển sang ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện tiếng hét đó xuất phát từ Lâm Chính.
“Thần y Lâm, anh đừng nói gì cả, hãy đi với tôi nhanh lên, nơi này sắp loạn rồi!”, Thẩm Niên Hoa vội vàng nói nhỏ.
“Bạch Nan Ly bị phạt là vì tôi, sao tôi có thể rời đi?”.
Lâm Chính nói, sau đó bước nhanh đến trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Các vị hãy dừng tay, nghe tôi nói một lúc!”.
“Anh là ai? Tôi chưa từng thấy anh, anh không phải người của Cửu Trại đúng không?”, Lam Xung liếc nhìn Lâm Chính, nhíu mày hỏi.
“Lam Xung, anh ta là bạn tôi!”.
Thẩm Niên Hoa lập tức tiến tới nói.
“Bạn cô? Hừ! Thẩm Niên Hoa, xem ra người của Cửu Trại các cô gan cũng to thật! Trong tộc nhiều lần tuyên bố không được phép đưa người ngoại tộc đến đây, thế mà các người còn tự tiện đưa người vào trong tộc! Xem ra hôm nay phải trừng phạt không phải chỉ có một người!”, Lam Xung cười nhạt.
Thẩm Niên Hoa biến sắc.
Lâm Chính lại thản nhiên cười: “Người này tên là Lam Xung phải không? Tôi nghĩ người của Tam Trại không có bản lĩnh gì, chỉ thích lấy quy tắc gia tộc ra chèn ép người khác, chỉ được chút thủ đoạn vậy thôi”.
“Anh nói gì?”, Lam Xung đanh mặt lại.
“Thằng chó chết, mày là cái thá gì? Mày dám coi thường Tam Trại bọn tao?”.
“Nói bọn tao không có bản lĩnh? Có muốn thử xem không?”.
Người của Tam Trại nổi giận, xông lên, giơ nắm đấm muốn đánh nhau.
Lam Xung tiến tới một bước, nhìn chằm chằm Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm anh là ai, anh dám sỉ nhục Tam Trại tôi thì phải trả giá! Anh muốn chết thế nào?”.
“Ha, anh định ỷ đông hiếp ít à? Không dám so tài?”.
“So tài? Anh mà cũng xứng?’.
“Sao tôi lại không xứng? Các người còn không đánh thắng được Bạch Nan Ly, e là các người càng không có tư cách giao đấu với tôi!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Lời này đã chọc giận người của Tam Trại!
“Nói cái quái gì, Bạch Nan Ly là cái thá gì? Tôi mà đánh không lại anh ta?”, Lam Xung lớn tiếng chửi.
“Anh đánh lại? Thế sao anh còn ỷ vào quy tắc trong tộc làm khó Bạch Nan Ly? Anh ta đánh em trai anh bị thương, không phải anh nên đấu tay đôi với Bạch Nan Ly, phế anh ta trả thù cho em trai anh sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
Lam Xung ngẩn người, nhíu mày nhìn chằm chằm người của Cửu Trại, sau đó đường nhìn lại quay sang Bạch Nan Ly, nhếch khóe miệng: “Được, giữa chúng ta nên dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề chứ không phải ỷ lại vào hình phạt gì đó! Bạch Nan Ly, đừng bảo tôi không cho anh cơ hội! Anh mau lăn ra đây, chúng ta một chọi một!”.
Nghe vậy, người của Cửu Trại đều kinh ngạc biến sắc.
“Thằng nhóc chết tiệt! Cậu muốn hại chết Bạch Nan Ly sao?”.
“Nan Ly sao có thể là đối thủ của Lam Xung? Lúc trước chỉ cần ba trăm roi là được, bây giờ e là phải gãy tay gãy chân, mất cả mạng!”.
“Rốt cuộc cậu có biết thực lực của Lam Xung không? Để Nan Ly đấu tay đôi với cậu ta? Có khác nào tìm chết!".
Mọi người sốt ruột, nhao nhao chỉ trích Lâm Chính.
Trại chủ Cửu Trại cũng kinh ngạc biến sắc.