Hứa Chỉ Sương nhìn chăm chăm Lâm Chính bằng vẻ hoang mang. Tế nhưng cô ta tin sự việc chắc chắn không dễ gì kết thúc như vậy.
Hứa Chỉ Sương không hỏi nhiều mà chỉ lập tức đưa đội Cấm Vệ quay về xe. Chiếc xe từ từ khỏi động.
“Tổ trưởng, chuyện đã được giải quyết, chúng ta có phải cũng nên về rồi không?”
Triệu Tường ngồi ở ghế phụ, châm một điếu thuốc và mỉm cười.
“Triệu Tường anh làm gì vậy? Không được hút thuốc trên xe. Không phải chúng ta đã nói rồi sao?”, A Mai nói bằng vẻ ghét bỏ.
“Hôm nay kệ tôi đi mà, để tôi chúc mừng chút đi”, Triệu Tường cười nói.
Hứa Chỉ Sương không nói gì chỉ chau mày. Mọi người trêu đùa rồi phát hiện ra Hứa Chỉ Sương có gì đó sai sai bèn quay qua nhìn cô ta.
“Đội trưởng, cô sao thế?”, A Mai không nhịn được bèn hỏi.
Đúng lúc này, Hứa Chỉ Sương đột nhiên ngẩng đầu nhìn Zero đang lái xe và nói: “Zero lái theo xe của Lâm soái đi”.
“Tổ trưởng, chúng ta không về sao?”, Triệu Tường hỏi.
“Có thể sự việc vẫn chưa kết thúc. Lâm soái chắc chắn vẫn còn hành động nữa. Chúng ta phải phối hợp với anh ta”.
“Nhưng long soái có nói với chúng ta đâu?”, A Mai thận trọng hỏi.
“Đội trưởng, chắc chắn là đội trưởng nghĩ nhiều rồi. Nếu long soái còn có kế hoạch nào khác thì chẳng lẽ lại không thông báo với chúng ta sao?”, Triệu Tường mỉm cười.
“Đừng nói nhiều nữa, dù sao thì cứ làm theo những gì tôi nói đi. Đi theo long soái”, Hứa Chỉ Sương nói.
Đám đông nhìn nhau, cuối cùng đành phải làm theo.
Ở khu vực công trường, có một bóng hình xuất hiện từ bao giờ. Bóng hình này gầy gò, đôi mắt lồi ra nhưng vô cùng tinh anh liếc nhìn bốn phía.
Cứ thế tầm mười phút thì bóng hình này mới thận trọng bước tới khu chính giữa. Người này nằm sạp xuống, không ngừng thăm dò thứ gì đó, rồi lại hít hít, rồi áp sát tai xuống.
Một lúc sau người này bỏ dậy, phất tay về phía khu vực hoang vắng gần đó.
Lúc này, vô số bóng hình đen kịt xuất hiện. Những người này lao đi như điện xét, tất cả đều dồn sức, ra tay đào đất.
Tốc độ của họ nhanh tới mức khó tin. Chỉ vài giây thôi mà họ đã đào được một cái hố hàng mét rồi. Với tốc độ này mà muốn đào được Huyền Hoàng Khoáng Tâm thì chưa tới 10 phút.
“Động tác nhanh lên chút. Tôi không muốn gặp rắc rối đầu. Càng không muốn lãng phí thời gian”
Một người đàn ông đội nón khoác áo gió đi đi lại lại, nhìn chăm chăm đám người đang đào đất với vẻ mất kiên nhẫn.
“Đại nhân yên tâm. Theo như kế hoạch thì mười phút vài giây là chúng ta có thể nhìn thấy mỏ khoáng Huyền Hoàng rồi. Người của chúng ta đã được bố trí trong phạm vị cả chục mét, nếu phát hiện ra người của Dương Hoa thì sẽ tiêu diệt bọn chúng ngay lập tức", người đàn ông gầy gò mỉm cười nói.
“Nhanh lên, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn thôi”.
Người đàn ông tên Khủng Dạ gật đầu, ánh mắt đanh lại.
Người đàn ông gầy không nói gì nữa, chỉ lấy ra một sợi roi đập mạnh lên đám người đang đào đất ép họ phải đào nhanh hơn. Dù bọn họ đã đào tới mức bật cả móng tay rồi cũng không dám dừng lại.
Khủng Dạ lạnh lùng nhìn họ. Hắn không hề cảm thấy đáng thương. Đúng lúc này hắn đột nhiên cảm nhận được điều gì đó bèn nhìn sang bên cạnh. Hắn thấy ở phía xa có một bóng hình đứng đó từ khi nào.
“Còn có thứ chán sống nào đó tới làm phiền chúng ta sao?”, Khủng Dạ thản nhiên nói rồi ra hiệu với tên gầy.
Tên gầy hiểu ý, lập tức cử hai người đi về phía bóng hình kia. Thế nhưng hai người này vừa tiếp cận thì bóng hình kia ã nhanh như điện xẹt lao qua bọn họ. Hai người này khựng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã lìa khỏi cổ lăn xuống đất. Máu phun ra thành cột.
“Hả?, Khủng Dạ chau mày.
“Đại nhân, Khủng Dạ phải nhờ đại nhân ra tay mới đối phó được với người này”, người đàn ông gầy mỉm cười.
“Cũng được, dù sao cũng chán ngắn”, Khủng Dạ vứt điếu thuốc rồi bước tới.
Tay và chân của Khủng Dạ cũng bắt đầu phát lực. Đợi đến khi đến gần người đàn ông thì mỗi một bước đi của hắn khiến cho mặt đất rung chuyển giống như người khổng lồ đang bước đi vậy.
Sát khí hùng hổ đến ghê người. Thế nhưng người đàn ông kia không hề sợ hãi. Người này chỉ nhìn chăm chăm Khủng Dạ.
“Để xem tao chia năm xẻ bảy mày ra nhé”, Khủng Dạ hét lớn, đưa tay ra chộp lấy người đàn ông.
Người đnà ông nhẹ nhàng né đòn, lật tay rút ra một thanh kiếm chém về phía Khủng Dạ.
Thế nhưng sát khí xung quanh Khủng Dạ quá mạnh nên thanh kiếm đã bị giảm tốc độ khi tiếp xúc hắn.
“Tên ngốc”.
Khủng Dạ bật cười ha ha, lập tức chộp lấy cánh tay người đàn ông và quăng mạnh.
Vụt! Người đàn ông bay bật ra như viên đạn, đập mạnh vào một tòa nhà gần đó.
Tòa nhà đổ sạp xuống. Bụi đất bay mịt mù.
“Cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Khủng Dạ cười lạnh. Đi tới chỗ đống đổ nát.Người đàn ông bò dậy, đôi mắt ánh lên chiến ý. Thế nhưng đối với Khủng Dạ thì việc xử lý người đàn ông này sẽ dễ như trở bàn tay.
Cuộc chiến này giống như trò chơi mà thôi. Khủng Dạ nghĩ vậy.
Thế nhưng hắn vừa đi được vài bước thì bỗng có âm thanh nặng nề vang lên. Hắn giật mình quay lại.
Bốn phương tám hướng có vô số ô tô lao tới, các bóng hình lao xuống xe. Trong nháy mắt cả khu vực bị đối phương vây kín.
Khí tức khủng khiếp bao trùm, mọi con mắt đều đổ dồn về phía những người vừa xuất hiện.
Người đàn ông gầy khi nãy tái mặt: “Không hay rồi Khủng Dạ đại nhân, chúng ta bị trúng kế rồi”.
“Trúng kế sao?”, Khủng Dạ giật mình.