Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Việc kiểm tra nghiêm ngặt của thiên cung Trường Sinh kéo dài tròn một tuần.

Cũng trong tuần này, Hoạt Độc trong người Lâm Chính đã giải được một phần ba, nhưng để tránh Ngũ tôn trưởng phát hiện ra sơ hở, Lâm Chính phải ngụy trang một chút, đó là hạ một loại độc khác vào người, giả làm Hoạt Độc.

Dù sao nếu ở bên ngoài thì người nào ở thiên cung Trường Sinh cũng được coi là bác sĩ hàng đầu, muốn giấu bọn họ thì không dễ chút nào.

Trong đình viện.

Khụ khụ khụ...

Lâm Chính trưng ra khuôn mặt trắng bệch, ho khù khụ không ngừng, mặt đầy mồ hôi.

Ngũ tôn trưởng liếc anh một cái, rồi thu châm bạc lại.

"Ngũ tôn trưởng, đệ tử cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém đi, cứ tiếp tục thế này thì e là đệ tử không cầm cự được bao lâu nữa", Lâm Chính ôm lồng ngực, yếu ớt nói.

"Yên tâm đi, cậu sẽ khỏe lại thôi", Ngũ tôn trưởng trả lời qua quýt.

"Nhưng tôn trưởng chỉ châm cứu cho đệ tử mà không dùng thuốc, Ngũ tôn trưởng, có gì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, có phải thiên cung sắp bỏ mặc đệ tử không?", Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ tôn trưởng nói.

"Hỗn xược!".

Ngũ tôn trưởng lòng rối như tơ vò, lập tức quát lớn: "Cậu đang nghi ngờ tôi sao?".

"Lâm Chính không dám, nhưng tôn trưởng từng lập lời thề trước mặt các đệ tử, hi vọng tôn trưởng sẽ không quên", Lâm Chính trầm giọng nói.

Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngũ tôn trưởng tỏ vẻ lúng túng, bà ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không quên! Chỉ là dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện. Cậu cũng biết đấy, Từ Bi Thất vừa mới bị cướp, những thần dược chuẩn bị cho cậu cũng không còn, thế nên bên cậu mới phải để thêm, mong cậu hiểu cho".

"Đệ tử hiểu ạ, nhưng đệ tử không muốn ngồi im chờ chết, nên mong Ngũ tôn trưởng hãy cho đệ tử một đặc quyền".

"Đặc quyền? Đặc quyền gì?".

"Đệ tử trước giờ là người hiếu thắng, không bao giờ gửi gắm tất cả hi vọng vào người khác, nên đệ tử mong mình có thể đến Tàng Thư Các của thiên cung để đọc sách cổ, tìm cách chữa trị Hoạt Độc", Lâm Chính khàn giọng nói.

"Đọc sách cổ? Hừ, cậu tưởng những người làm tôn trưởng như chúng tôi chưa từng đọc vài lần sách cổ trong Tàng Thư Các sao? Nếu sách cổ có cách thì chúng tôi đã dùng cho cậu từ lâu rồi, cậu cần gì phải lãng phí thời gian chứ?", Ngũ tôn trưởng khinh bỉ nói.

"Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau, huống hồ đệ tử du lịch bên ngoài, học được không ít y thuật ngoài thiên cung, đệ tử nghĩ một số phương pháp trong sách cổ kết hợp với y thuật của đệ tử, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Ngũ tôn trưởng, lẽ nào ngay cả yêu cầu nhỏ bé này mà tôn trưởng cũng không thể đáp ứng sao", vẻ mặt Lâm Chính đầy khẩn thiết.

Ngũ tôn trưởng trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu, bình thản nói: "Được, nếu cậu đã cố chấp muốn đến đó, thì tôi cho phép! Của cậu đây!".

Bà ta đưa một tấm lệnh bài đến trước mặt Lâm Chính.

Lâm Chính nhận lấy.

"Đây là lệnh bài của tôi, có nó thì cậu sẽ được vào Tàng Thư Các thỏa mái, không ai ngăn cản cậu. Cậu muốn đọc thì đến đó đọc đi, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem cậu rồi", Ngũ tôn trưởng nói.

"Cảm ơn Ngũ tôn trưởng", Lâm Chính lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa làm xong đã ho dữ dội.

"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi".

Ngũ tôn trưởng đứng dậy rời đi.

"Cung tiễn Ngũ tôn trưởng".

Lâm Chính cao giọng hô.

Ngũ tôn trưởng đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại.

"Tại sao tôn trưởng lại cho anh ta đặc quyền này?".

Đệ tử đi theo phía sau cảm thấy vô cùng khó hiểu, dè dặt hỏi.

"Coi như là tôi bồi thường cho cậu ta đi", Ngũ tôn trưởng thở dài, bình thản nói: "Tôi vốn định chữa khỏi cho cậu ta, nhưng bên trên lại tiếc thần dược. Hình như Hoạt Độc trong người cậu ta lại mạnh hơn trước rồi, cứ thế này thì cậu ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Cậu ta là người sắp chết, có yêu cầu nhỏ này thì cứ đồng ý đi".

"Hóa ra là vậy, tôn trưởng nói chí phải".

"Về thôi".

"Vâng".

Mấy người định đi.

Nhưng đúng lúc này.

Keng! Keng! Keng!

Những tiếng chuông gấp gáp và dữ dội bỗng vang lên từ xa.

Ai nấy đều biến sắc.

"Là chuông cảnh báo của thiên cung! Tôn trưởng, xảy ra chuyện rồi!", một đệ tử cuống quýt kêu lên.

"Đi xem thế nào".

Ngũ tôn trưởng dẫn ngay người chạy về phía cổng thiên cung.

"Có chuyện gì vậy?".

Lâm Chính ở trong đình viện cũng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chuông thì khó hiểu hỏi.

"Đây là chuông cảnh báo! Chuông này vang lên thì tất cả các tôn trưởng điện chủ đều phải đến Anh Hoa Điện! Chắc là có người ngoài đến kiếm chuyện!", Thu Phiến nhíu mày đáp.

"Thế thì không liên quan đến tôi, tôi đến Tàng Thư Các đây. Thu Phiến, có chuyện gì thì nói với tôi nhé".

Lâm Chính bình thản nói, rồi rời khỏi đình viện, đi về phía Tàng Thư Các.

"Lâm..."

Thu Phiến định gọi, nhưng lại không biết nói gì, chần chừ một lát rồi thở dài một tiếng, chạy tới Anh Hoa Điện.

Là đệ tử của thiên cung, cô ấy cũng có nghĩa vụ phải đến.

Lúc này, trong ngoài Anh Hoa Điện đã chen chúc.

Chuông cảnh báo vừa gióng lên, người của thiên cung Trường Sinh liền vây kín nơi này.

Tam tôn trưởng đến trước.

Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng lần lượt đến sau, ngoài ra còn sáu điện chủ, một đám tinh nhuệ, chấp sự của 10 điện.

Tam tôn trưởng đứng ở cửa điện, nhìn chằm chằm một đám nam nữ mặc áo trắng viền xanh bên ngoài.

Những người này xếp thành hàng ngang, đi thẳng về phía Anh Hoa Điện.

Sắc mặt ai nấy tỏ vẻ ngạo mạn và cười cợt, cho dù xung quanh có hơn chục nghìn cường giả thiên cung, nhưng bọn họ vẫn thong dong bình thản.

"Đứng lại!".

Tam tôn trưởng quát.

Giọng nói như sấm rền.

"Bái kiến Tam tôn trưởng".

Những người này lần lượt dừng bước, dẫn đầu là một cô gái mặc kiếm phục, buộc tóc đuôi ngựa, và một người đàn ông đẹp như tượng tạc, tóc dài đến eo. Hai người cùng bước tới, cúi người hành lễ với Tam tôn trưởng.

Tuy hành động lời nói tỏ vẻ rất cung kính, nhưng lại không khiến người ta cảm nhận được sự cung kính.

"Đang yên đang lành, Tử Huyền Thiên các cậu đến thiên cung Trường Sinh chúng tôi làm gì? Hơn nữa, tôi còn nghe nói các cậu đánh đệ tử đi tuần núi của chúng tôi bị thương! Các cậu to gan gớm nhỉ? Tưởng rằng thiên cung chúng tôi không dám giết các cậu sao?", Tam tôn trưởng mặt không cảm xúc nói.

"Nếu Tam tôn trưởng muốn giết chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ không phản kháng, cũng không nửa lời oán hận. Nhưng chúng tôi đến thiên cung lại bị người của thiên cung các ông coi là phường trộm cướp, chúng tôi không nhịn được nên mới ra tay đấy chứ", cô gái dẫn đầu mỉm cười nói.

Tam tôn trưởng nghe xong liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Chắc là các đệ tử đi điều tra đã coi bọn họ là người tình nghi phạm tội.

Người của Tử Huyền Thiên đều rất ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.

"Đừng nhiều lời nữa, gần đây thiên cung chúng tôi không tiện tiếp khách, các cô đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì mau về đi!", Tam tôn trưởng xua tay, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.

"Tam tôn trưởng muốn hạ lệnh đuổi khách sao? Ha ha, chúng tôi cũng không muốn ở đây, nhưng nếu Tam tôn trưởng trả cho chúng tôi đồ của Tử Huyền Thiên, thì chúng tôi sẽ đi ngay!".

"Đồ của các cô? Đồ gì cơ?".

"Tam tôn trưởng biết rõ mà còn giả vờ à? Đương nhiên là "Thần Ngạo Tập" của Tử Huyền Thiên chúng tôi rồi, nó ở ngay trong Tàng Thư Các của các ông! Mong Tam tôn trưởng hãy trả lại cho chúng tôi!", cô gái nheo mắt cười nói.

"Thần Ngạo Tập?", sắc mặt Tam tôn

trưởng bỗng chốc trở nên khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK