Trần Chiến nghe vậy thì tim đập thình thịch.
Ông ta cố gắng bình tĩnh lại, giả vờ bối rối: "Tướng Chung, ông đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi nghe không hiểu?"
"Trần Chiến! Đừng có giỡn mặt với tôi! Tôi biết hết rồi! Ông mua hết Bát Hoang Đan rồi đúng không? Để tôi nói cho ông biết! Hôm nay nhất định phải đưa cho tôi năm mươi viên Bát Hoang Đan, nếu không sẽ không xong đâu!"
Thấy Trần Chiến giả ngu, tướng Chung vô cùng tức giận và lập tức hét lên.
Trần Chiến bắt đầu run lên, nhưng ông ta rất nhanh liền bình tĩnh lại, trên mặt vẫn là vẻ khó hiểu: "Tướng Chung, ông đang nói cái gì vậy?? Bát Hoang Đan là cái gì? Tôi thật sự không hiểu... Chẳng lẽ ai đó dưới trướng đã làm chuyện gì sau lưng tôi sao? Vậy thì, tướng Chung, đợi một chút, tôi sẽ hỏi ngay những người dưới quyền của tôi, sau đó giải đáp thắc mắc của ông. Như vậy có được không?"
"Trần Chiến, đừng tưởng tôi không nhìn ra ý đồ của ông? Chẳng qua ông chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi. Tôi nói cho ông biết, năm mươi viên không được thiếu nửa viên. Tôi còn nể tình chúng ta quen biết nhiều năm nên mới là năm mươi viên đó, nếu là người khác thì đã lấy cả một trăm viên rồi! Chuyện này quyết vậy đi, tôi sẽ phái người đến Giang Thành đợi sẵn, hàng ra tôi sẽ lấy phần tôi, còn lại thuộc về ông!"
"Đừng đừng đừng! Tướng Chung! Ông đang ăn cướp hay sao? Không thể nào, không thể nào, nhiều nhất tôi chỉ đưa cho ông hai mươi viên được thôi!", Trần Chiến hoảng hốt, thấy không giấu được nữa thì vội vàng nói.
"Ái dà, nhận rồi đấy nhỉ? Có điều không được đâu, tôi không chấp nhận!"
Nói rồi, tướng Chung cúp điện thoại luôn!
"Lão già Chung Chấn này! Quá ngang ngược!"
Trần Chiến giận dữ nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Ông ta suy nghĩ một lát rồi lập tức vẫy tay: "Tiểu Vương!"
"Thủ trưởng có gì dặn dò ạ?"
"Đi! Lập tức đi mời bác sĩ Lý đến, bảo ông ấy viết cho tôi một tờ giấy nói tôi bị bệnh, bác sĩ Lý không chữa được nên tôi phải tới Giang Thành tìm Lâm thần y nhờ giúp đỡ! Sau khi nộp giấy lên trên, lập tức cho người chuẩn bị đưa tôi tới Giang Thành, hiểu chưa?"
"Còn nữa, nếu thời gian này trong quân đoàn có ai tìm tôi thì cứ nói tôi ngã bệnh, không gặp ai hết. Tất cả việc lớn nhỏ trong đội do phó tổ trưởng Tiêu giải quyết! Hiểu chưa?"
Trần Chiến ra lệnh.
"Vâng!"
"Lập tức thực thi".
...
Trần Chiến xuất phát tới Giang Thành ngay ngày hôm đó.
Những người phụ trách các quân đoàn khác liên tục gọi cho Trần Chiến, nhưng gọi thế nào cũng không được. Trong lúc bất lực, họ chỉ đành gọi về cho trụ sở của đội Long Tổ.
Người nhận điện thoại là phó tổ trưởng Tiêu Văn.
"Ồ? Lãnh đạo, tại sao lại gọi điện cho tôi? Có chỉ thị gì sao?", Tiêu Văn dù biết tỏng nhưng vẫn cười giả lả.
"Tiêu Văn, trước đây cậu cũng từng đi theo tôi, tôi đối xử với cậu thế nào thì bản thân cậu rõ nhất đúng không?"
"Lãnh đạo có việc xin cứ nói thẳng, chỉ cần là việc Tiêu Văn tôi làm được thì dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!"
"A Văn à, tôi biết ngay mình không nhìn nhầm người mà! Thế này, cậu nói cho tôi biết tổ trưởng của các cậu đang ở đâu? Tôi gọi điện mãi mà không được, tôi có việc gấp cần bàn bạc!"
"Lãnh đạo à, thực sự ngại quá, tổ trưởng bị bệnh nên đã đi dưỡng bệnh. Hiện tại việc của đội đều do tôi phụ trách, có chuyện gì ông có thể nói với tôi".
"Bị ốm? Dưỡng bệnh? Làm gì có chuyện! Tiêu Văn, các cậu đang giỡn mặt tôi hả", giọng nói ở đầu dây bên kia đã vô cùng giận dữ.
"Lãnh đạo, xin hãy bớt giận, xin hãy bớt giận...", Tiêu Văn lau mồ hôi.
"Bớt phí lời, Tiêu Văn, mau nói cho tôi biết Trần Chiến giờ đang ở đâu? Nếu không thành thật, ông đây giờ sẽ bay đến đó lột da cậu!"
"Việc...việc này...haizz, tôi không nói cũng không được. Tổ trưởng Trần... đi Giang Thành rồi..."
"Giang Thành?"
Người ở đầu bên kia sững lại, sau đó lập tức cúp máy, hét lớn: "Người đâu!"
"Có!"
"Lập tức điểm danh, sau đó đi Giang Thành! Mau lên!"
"Vâng!"