“Cái gì?”.
Lâm Chính ngạc nhiên không thôi.
Người Thiên Ma Đạo vẫn đến?
Nhưng vì sao lại bình tĩnh như vậy?
Anh đứng dậy, khẽ quát: “Đến bao nhiêu người? Từ nơi nào đến?”.
Thế nhưng… Từ Thiên lộ vẻ mặt quái gở, do dự một lúc rồi nói: “Bọn họ chỉ có một người… vừa mới đi tàu lửa đến Giang Thành, đang ở trên xe buýt số 128. Người của chúng ta cũng xác nhận một lúc lâu mới nhận định đó là người của Thiên Ma Đạo!”.
Lâm Chính nghe vậy thì sửng sốt.
Đi tàu lửa?
Đi xe buýt?
Đây là người của Thiên Ma Đạo sao?
Anh suy nghĩ một lúc lâu, lập tức đi ra khỏi văn phòng.
Từ Thiên vội vàng đi theo.
Không lâu sau, Lâm Chính rời khỏi tòa nhà Dương Hoa, băng qua đường lớn, đến một trạm xe buýt ở đối điện, yên tĩnh chờ đợi.
Từ Thiên cũng đứng ở bên đợi.
Cứ đợi như vậy hơn mười phút, bỗng một chiếc xe buýt số 128 dừng ở trạm.
Mấy chục người xuống khỏi xe, người ở trạm xe buýt thì cố gắng chen lên xe.
Không lâu sau, xe buýt chật kín người chậm rãi lái về phía trước.
Người xuống xe cũng lục tục rời khỏi trạm.
Trạm xe buýt trở nên yên tĩnh lần nữa.
Nhưng trước mặt Lâm Chính và Từ Thiên có một người đàn ông mặc áo cổ cao, đội mũ vành tròn.
Người đàn ông đeo kính đen, choàng khăn choàng cổ, xách một cái vali dài trong tay.
Trong ngày hè mà người đàn ông ăn mặc như vậy trông vô cùng quái đản.
Người qua đường đều chú ý tới hắn.
Lâm Chính lại tỏ ra căng thẳng.
Anh cảm nhận được ma khí thỉnh thoảng lại toát ra trên người người đàn ông này.
Hơn nữa, ma khí của người này khác với những ma nhân bình thường như Vệ Hỏa!
Ma khí của người này cực kỳ cao thâm, hơn nữa còn rất dồi dào…
“Cậu là thần y Lâm của Giang Thành?”.
Người đó lên tiếng hỏi.
Giọng nói trầm khàn, khiến linh hồn người nghe không khỏi run rẩy.
“Là tôi”.
“Đã phiền thần y Lâm đích thân ra tiếp đón, nhưng dù là vậy, tôi cũng sẽ không nương tay”.
Ma nhân đó nói: “Xin mời tìm một nơi thích hợp đi, tôi không muốn ra tay với cậu ở đây, như vậy cũng không có ích lợi gì với cậu và tôi”.
“Anh đến để giết tôi?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Cấp trên không sai tôi đến Giang Thành để uống trà với cậu”, ma nhân nói.
Lâm Chính suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu: “Vậy được, anh đi theo tôi!”.
Nói xong, anh và Từ Thiên đi lên chiếc xe ngay cạnh.
Ma nhân đó cũng không khách sáo, ngồi vào ghế sau.
Lâm Chính đích thân lái xe, tiến ra ngoại ô.
“Chủ tịch Lâm… có cần thông báo cho nhóm Trương Thất Dạ không?”.
Từ Thiên đầy vẻ sốt ruột, âm thầm lấy điện thoại ra, hỏi.
“Không cần, nhóm Trương Thất Dạ đến đây cũng không thể thay đổi tình hình. Thực lực người này trên cả Mạn Sát Hồng, mấy người Trương Thất Dạ không phải đối thủ!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thế… thế thì phải làm sao?”.
Từ Thiên sốt ruột.
“Yên tâm, tôi sẽ giải quyết”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Xe nhanh chóng đến trước một cánh đồng hoang ở ngoại ô.
Nơi này vốn đang được khai thác, nhưng vì tiền đầu tư mà đến bây giờ bên khai thác vẫn chưa thi công.
Xung quanh heo hút không có bóng người, trái lại rất thích hợp cho hai người giải quyết vấn đề.
“Thần y Lâm, cậu hãy tận hưởng thời gian còn lại đi, hít thở không khí thêm một chút. Bởi vì không lâu nữa, đầu cậu sẽ bị tống vào cái hũ này!”.
Ma nhân đó mở chiếc vali mang theo ra, lấy một hũ sứ hình tròn ra, sau đó lại chậm rãi rút một thanh đao dài dùng bằng hai tay ra.
Đó là một thanh cốt đao được làm từ xương sống!
“Cái hũ đó đựng đầu của ai còn chưa biết”.
Vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh, thản nhiên nói.