Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người đồng loạt nhìn sang, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc hẳn.

Trên bầu trời cao, mấy bóng người lao vọt đến, ai nấy đều có khí tức cực kỳ khủng khiếp, kinh hãi thế tục.

Đợi những bóng người đáp xuống mới phát hiện đó là các cao thủ của thế gia Công Tôn!

“Thế gia Công Tôn! Thế gia cổ võ xưng bá Tây Vực mấy trăm năm, nổi danh dùng độc, có một không hai! Nghe nói độc thuật của họ đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa. Lần này bọn họ đến đây chắc chắn là để tìm dị hỏa, luyện chế ra độc tố đáng sợ hơn!”, Đao Mặc Long nhỏ giọng hô.

Mọi người lặng lẽ gật đầu.

Lâm Chính khẽ nhíu mày.

Độc?

Nhưng bọn họ còn chưa kịp nghĩ nhiều, lại có những luồng khí tức cực kỳ đặc biệt lan tràn về phía này.

“Là nhà họ Ngạo?”.

“Người của nhà họ Ngạo đến rồi!”.

“Chẳng lẽ đó là Ngạo Ưng, một trong tứ công tử?”.

Tiếng la kinh ngạc vang lên đây đó.

“Ngạo Ưng?”.

Đao Mặc Long kêu lên kinh ngạc, vội vàng nhìn về phía một bóng người mạnh mẽ trong số họ.

Ở trung tâm những bóng người đáp xuống đất là một người đàn ông mặc áo màu xanh lơ, dáng vẻ tuấn tú. Đợi người đó hạ xuống, người xung quanh lập tức tiến tới chắp tay hành lễ và chào hỏi.

Danh tiếng cực kỳ cao.

“Ngạo Ưng là ai?”, Lâm Chính hỏi.

“Cậu không biết Ngạo Ưng sao?”, Dịch Tiên Thiên nhìn Lâm Chính đầy kỳ quái.

“Tôi thật sự không biết về những thế gia cổ võ này”, Lâm Chính cười lúng túng.

“Đây có thể gọi là thanh niên hào hiệp đương thời! Bảy tuổi Ngạo Ưng đã bắt đầu chu du thiên hạ, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cướp người giàu chia người nghèo. Năm xưa, sơn trang Chiến Tuyết bị kẻ thù diệt môn, Ngạo Ưng biết tin kịp thời chạy đến mới tránh được thảm án diệt môn. Do đó, Ngạo Ưng tuy còn trẻ tuổi nhưng danh tiếng vang vọng, được người bốn phương ca tụng”, Dịch Tiên Thiên giải thích.

“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.

“Đương nhiên, chỗ lợi hại chân chính của Ngạo Ưng không chỉ ở đó. Nghe nói cậu ta tu luyện Đãng Hàn thần công cực kỳ khủng khiếp, có thể đóng băng phạm vi trăm dặm trong nháy mắt! Thực lực người đó… vô cùng đáng sợ!”, Dịch Tiên Thiên lại nói.

Mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Một cao thủ như vậy tiến vào Lưu Viêm Trũng có lẽ sẽ trở thành kẻ địch mạnh.

Trừ hai kẻ địch mạnh đó ra, còn có vài thế tộc đến đây.

Các thế tộc còn lại Lâm Chính đều đã nghe qua, thực lực không tầm thường, cao thủ nhiều như mây.

Một vài nhân vật khủng tuổi tác đã cao, ít khi ra ngoài đều xuất hiện.

Hiển nhiên, sức hút của Lưu Viêm Trũng này lớn hơn trong tưởng tượng của Lâm Chính nhiều.

Mọi người chào hỏi nhau.

Đồng thời cũng có không ít cao thủ đến hành lễ với Dịch Tiên Thiên.

Dù sao bây giờ Dịch Tiên Thiên cũng là minh chủ thực sự của Thương Minh, dù vẫn chưa chính thức lên chức, nhưng cũng gần rồi.

“Lúc nào mới vào Lưu Viêm Trũng?”, Lâm Chính nhìn đám đông tụ tập trước cửa nhưng lại không có ý vào cánh cửa bị phong tỏa đó, không nhịn được hỏi.

“Vào đó cần phải có tư cách, anh nghĩ muốn vào là vào sao?”, Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng nói.

“Tư cách? Tư cách gì?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

“Là tư cách mà ông lão đó cho”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói, chỉ vào ông lão đang gà gật trước bia mộ.

Lâm Chính cực kỳ kinh ngạc.

Lúc này, dường như ông lão bị sự ồn ào huyên náo của đám đông đánh thức, mở mắt ra, trong miệng lầm bầm một cách mất kiên nhẫn.

“Ồn ào cái gì? Đám tạp chủng dơ bẩn các người sao còn đến đây quấy nhiễu nơi thanh tịnh của người khác?”.

Trong lúc nói, ông lão đứng dậy, vẻ mặt rất nóng nảy.

“Tiền bối bớt giận, chúng tôi không có ý quấy rầy, chúng tôi thực sự chỉ muốn vào Lưu Viêm Trũng xem thế nào!”.

Ngạo Ưng vội vàng tiến lên hành lễ, chắp tay mỉm cười nói.

“Vào Lưu Viêm Trũng? Các người cũng xứng?”, ông lão bực dọc nói: “Thực lực không đủ thì vào trong đó chỉ có chết! Các người tuyệt đối không thể tưởng tượng được bên trong nguy hiểm thế nào, cần gì phải vào trong đó tìm chết?”.

“Mong tiền bối chỉ giáo”, Ngạo Ưng lại chắp tay lần nữa.

“Quy tắc cũ!”.

Ông lão quay người, đột nhiên dùng tay không xúc vào đất.

Không lâu sau, một vật lạ hình người đúc bằng sắt được ông ta xúc lên.

Thứ đó vô cùng đặc biệt, tứ chi là bốn thanh sắt, cơ thể được tạo thành từ sắt, đầu thì càng đơn giản, là một miếng sắt chắp nối thành hai con mắt đỏ ngầu, giống như người máy vậy, nhưng có cảm giác còn sơ sài.

Mọi người đều cảm thấy kỳ quái.

Ông lão dùng một tay ấn vào phần đầu của vật lạ hình người, nhắm mắt quát khẽ, những luồng khí kình chui vào đầu vật lạ đó.

Trong nháy mắt, hai mắt vật lạ trở nên đỏ vô cùng đỏ, sau đó… nó lại bắt đầu hoạt động.

“Wow!”.

Người xung quanh đều líu lưỡi.

“Muốn vào Lưu Viêm Trũng? Đơn giản, đánh thắng nó rồi hãy nói! Người thắng mới được vào trong!”, ông lão nói.

Ông ta dứt lời, vật lạ hình người đi tới trước, thờ ơ nhìn đám người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK