Nam Hạnh Nhi nghe thấy thế cũng rất kích động.
Lâm Chính tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức bảo tông chủ Thanh Huyền Tông dẫn mình đi.
Đám trang chủ Vân Tiếu, Sở Thu, thành chủ Nam Ly Thành cũng nhận được tin, lần lượt chạy ra ngoài Thanh Huyền Tông.
Chỉ thấy bên ngoài Thanh Huyền Tông toàn người là người.
Đầu người nhấp nhô, nhìn qua phải tới mấy nghìn người.
Lúc đầu bọn họ còn tỏ vẻ vui mừng, nhưng sau khi quan sát kĩ càng, thì nụ cười lần lượt biến mất.
Hóa ra những người đến đây đều có thực lực yếu kém, hơn nữa quần áo rách rưới, có người còn cầm vũ khí là rìu bổ củi, có người còn cầm thanh kiếm bị rỉ sét...
"Cậu Lâm, đây là nạn dân hả?".
Vương Nhất Thánh líu lưỡi nói.
"Để tôi hỏi xem".
Lâm Chính hít sâu một hơi, đi tới ôm quyền nói: "Mọi người đến đây có chuyện gì vậy?".
"Cậu là Lâm minh chủ?".
Dẫn đầu là một ông lão gần 80 tuổi, cất giọng nói già nua hỏi.
"Đúng là tôi, các ông đây là..."
"Ồ, Lâm minh chủ, chúng tôi đến để gia nhập liên minh".
Ông lão cười đáp.
"Gia nhập liên minh? Đùa sao?".
"Các ông có biết liên minh chúng tôi định tấn công ai không? Một mình tôi đã có thể giết hết các ông rồi! Quá yếu, quá yếu!".
"Các ông còn không đủ tư cách để làm bia đỡ đạn nữa!".
Người của Nam Ly Thành và sơn trang Vân Tiếu không khỏi mỉa mai.
"Cậu Lâm, chắc hẳn đây là những người dân địa phương ở vực Diệt Vong".
Thành chủ Nam Ly Thành liếc mắt nhìn một lượt, rồi quay sang nói.
Lâm Chính gật đầu, bình tĩnh nói với ông lão: "Ông à, tấm lòng của các ông thì tôi biết, nhưng các ông phải biết rằng lần này chúng tôi tấn công Thiên Thần Điện. E rằng đối với các ông, người của Thiên Thần Điện chẳng khác nào thần tiên, các ông đến đây gia nhập liên minh chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết sao?".
"Cậu Lâm, chúng tôi biết kẻ địch phải đối mặt lần này là ai, chúng tôi cũng đến vì lũ súc sinh của Thiên Thần Điện!".
Ông lão bỗng trở nên kích động: "Chúng tôi nhất định phải giết lũ súc sinh này, thế nên cho dù là núi đao biển lửa, chúng tôi cũng sẽ không lùi bước".
Lâm Chính nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt.
"Lâm minh chủ, cậu không biết đấy thôi, mấy năm nay, lũ súc sinh của Thiên Thần Điện vì tu luyện mà thường xuyên bắt cóc những người dân có thể chất mà bọn chúng nhìn trúng. Chúng tôi có rất nhiều người thân bị người của Thiên Thần Điện bắt đi, bị bọn chúng tế sống, chết mất xác".
Ông lão lau nước mắt nói.
"Lâm minh chủ, ba năm trước em gái tôi theo mẹ lên núi hái thuốc, bị người của Thiên Thần Điện đi qua nhìn trúng. Hôm đó, lũ súc sinh kia không những giết mẹ tôi, mà còn bắt em gái tôi đến Thiên Thần Điện. Ba năm nay tôi vẫn hay lảng vảng bên ngoài Thiên Thần Điện, muốn tìm cơ hội cứu em gái về, nhưng không ngờ chỉ tìm được tấm da của con bé!".
Một thanh niên quỳ xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt giàn giụa.
"Lâm minh chủ, bố tôi cũng bị vậy, người của Thiên Thần Điện tu luyện tà thuật, đã cưỡng chế rút xương của bố tôi đi, khiến bố tôi mất mạng tại chỗ, thảm không nỡ nhìn. Tôi đã thề nhất định phải tự tay giết người của Thiên Thần Điện, trả thù cho bố tôi! Lâm minh chủ, xin hãy cho tôi cơ hội này!".
Lại một cô gái nữa quỳ xuống đất, nước mắt như mưa.
"Lâm minh chủ, tôi biết sức mình nhỏ bé, nhưng cho dù bảo chúng tôi cống hiến chút sức lực nhỏ bé này cho cậu, chúng tôi cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ cần có thể giúp cậu diệt trừ Thiên Thần Điện, cậu bảo chúng tôi làm gì cũng được!".
"Các liên minh lớn đều không đếm xỉa đến người dân bình thường như chúng tôi! Bọn họ nghĩ chúng tôi chẳng được tích sự gì, nhưng chúng tôi cũng là người bị hại của Thiên Thần Điện, chúng tôi cũng một lòng muốn trả thù. Lâm minh chủ, xin cậu hãy cho chúng tôi gia nhập liên minh đi!".
"Lâm minh chủ, tôi xin cậu đấy!".
"Lâm minh chủ!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu với Lâm Chính.
Tiếng van nài che trời rợp đất, ập tới như ngọn sóng.
Lâm Chính rơi vào trầm tư.