Trong phòng làm việc im phăng phắc không một tiếng động.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn chiếc đầu trong hộp, vẻ mặt căng cứng.
Mã Hải ghé lại nhìn, sắc mặt cũng vô cùng hoảng hốt và kinh ngạc.
“Chuyện này là sao?”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi.
“Sau vụ việc ở hầm giữ xe, số người của Hồng Nhan Cốc ở Giang Thành liền nhiều lên. Trước kia, Chủ tịch Lâm cũng từng xảy ra mâu thuẫn với người của Hồng Nhan Cốc ở tỉnh Quảng Liễu, ông Phong Thanh Vũ sau khi biết chuyện liền nói chắc chắn Hồng Nhan Cốc sẽ hạ độc thủ với cậu, thế nên muốn giải quyết chuyện này giúp cậu, dẹp yên Hồng Nhan Cốc, không muốn để cậu bị bọn họ bức hại, nhưng không ngờ… Hồng Nhan Cốc lại bao vây giết chết ông ấy, rồi cắt đầu ông ấy…”, Mã Hải nhỏ giọng nói, tỏ vẻ vô cùng thương tiếc.
Đây là thị chúng!
Hồng Nhan Cốc muốn dùng đầu của Phong Thanh Vũ để nói cho Lâm Chính biết, bọn họ nhất định sẽ lấy mạng của anh.
“Xem ra giữa tôi và Hồng Nhan Cốc chỉ có thể tồn tại một”, Lâm Chính đóng nắp hộp lại, nhỏ giọng nói: “Thi thể của ông ấy đang ở đâu?”.
“Chắc là vẫn ở Hồng Nhan Cốc”.
“Được, dùng danh nghĩa của Dương Hoa, thông báo với Hồng Nhan Cốc, ba ngày sau tôi sẽ đến tận nơi đòi thi thể của ông ấy. Đồng thời, tôi sẽ đặt dấu chấm hết cho chuyện này”, Lâm Chính bình thản nói.
“Không được đâu Chủ tịch Lâm! Cậu không thể kích động như vậy!”, Mã Hải cuống quýt kêu lên.
“Sao hả?”.
“Chủ tịch Lâm, lúc cậu không ở đây, tôi và ông ấy từng nói với nhau khá nhiều về chuyện của Hồng Nhan Cốc. Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Nếu cậu một mình đến đó thì chắc chắn sẽ gặp chuyện bất trắc”, Mã Hải vô cùng lo lắng.
“Ông ấy đã nói gì với ông?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
“Thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc!”, Mã Hải trầm giọng nói: “Ông Phong Thanh Vũ nói tuy ông ta chưa từng giao thủ trực tiếp với cường giả của Hồng Nhan Cốc, nhưng bao năm nay cũng nghe không ít chuyện về bọn họ. Nghe đồn Hồng Nhan Cốc có muôn vàn thủ đoạn kỳ quái, bọn họ có hàng nghìn thủ pháp giết địch, có khả năng lấy đầu tướng địch giữa vạn quân, lại càng có thủ đoạn đáng sợ khiến một người biến mất một cách lặng lẽ. Hồng Nhan Cốc không chuyên môn nghiên cứu các loại thuốc độc giống thôn Dược Vương, bọn họ nghiên cứu tất cả mọi thứ liên quan đến võ lực và giết người. Trong đó điều khiến mọi người kinh hãi nhất chính là cơ quan thuật”.
“Cơ quan thuật?”.
Lâm Chính hơi nhíu mày, khẽ gật đầu: “Tôi biết, trước đó dưới hầm gửi xe, thân thể được cải tạo của người nam không ra nam nữ không ra nữ kia cũng vậy, nó không chỉ dựa vào dược vật và thể sống để cải tạo, mà còn bao gồm rất nhiều nguyên lý của cơ quan thuật…”
“Đúng vậy, Chủ tịch Lâm, thế nên dù có thế nào, cậu cũng phải hành xử lý trí”, Mã Hải vội khuyên.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Nhưng Mã Hải, tình hình bây giờ tôi có thể tránh được sao? Nếu tôi không hành động, người của Hồng Nhan Cốc sẽ không tha cho tôi. Chẳng phải trước đó ông đã nói rồi sao? Người của Hồng Nhan Cốc đã đến Giang Thành, nhìn khí thế của bọn họ thì không tiêu diệt được Dương Hoa của tôi sẽ quyết không buông tha”.
“Chúng ta phải tính kế lâu dài”, Mã Hải đáp.
"Ông nói đúng".
Lâm Chính bình thản nói: "Gọi ngay cho đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn, điều hết các cao thủ về, ngoài ra triệu tập Tào Tùng Dương và Nguyên Tinh, thông báo với Cổ Phái và Đông Hoàng Giáo, điều động cường giả đến khu vực của Hồng Nhan Cốc bất cứ lúc nào".
"Chủ tịch Lâm, cậu định tấn công Hồng Nhan Cốc sao?", Mã Hải sửng sốt hỏi.
"Không được hả? Tôi không tin một Hồng Nhan Cốc nhỏ bé có thể chống lại được nhiều thế lực như vậy", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Mã Hải chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói: "Chủ tịch Lâm, có lẽ... thực sự chưa chắc có thể đánh được nó đâu".
"Sao lại thế?", Lâm Chính ngạc nhiên hỏi.
"Cậu không biết đấy thôi... Thực ra 30 năm trước từng có một thế lực mạnh hơn cả Dương Hoa chúng ta tấn công Hồng Nhan Cốc..."
"Kết quả thế nào?".
"Toàn quân bị diệt... Hơn nữa, ngay cả phần trong của Hồng Nhan Cốc bọn họ cũng không tấn công vào được, tất cả đều chết ở lối vào".
"Vậy à?".
Lâm Chính nhíu chặt mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
"Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến chuyện này?".
"Người đã chết hết, đương nhiên tin tức cũng không lan rộng. Hơn nữa Hồng Nhan Cốc nổi tiếng hung ác, người bình thường sao dám nhắc tới chứ? Nhưng ông Phong Thanh Vũ từng khẳng định chuyện này là thật. Những cao thủ của thế lực này gần như đã bị cơ quan trong Hồng Nhan Cốc giết chết gần một nửa lúc tiến vào, những người còn lại thì bị các cường giả của Hồng Nhan Cốc bao vây không khác gì gói bánh chưng. Rất nhiều người lựa chọn đầu hàng, nhưng Hồng Nhan Cốc không để ai sống sót..."
"Nếu đã vậy thì tại sao Phong tiền bối lại muốn thương lượng với đám sài lang hổ báo này chứ?", Lâm Chính thở dài nói.
"Chắc là ông ấy có tính toán riêng", Mã Hải đáp.
Lâm Chính trầm tư không nói gì.
Anh châm một điếu thuốc, đi tới trước cửa sổ sát đất, ngắm cảnh sắc của Giang Thành.
Một lúc lâu sau anh mới lên tiếng.
"Tôi sẽ vào Hồng Nhan Cốc trước, tìm hiểu rõ tất cả các cơ quan và ám cách của Hồng Nhan Cốc, điều tra thông tin về nó. Nhược điểm lớn nhất của chúng ta hiện giờ là biết quá ít về Hồng Nhan Cốc, nếu biết địch biết ta thì có thể đấu với nó một phen", Lâm Chính trầm giọng nói.
"Ặc... Chủ tịch Lâm định lẻn vào Hồng Nhan Cốc sao?".
"Sao vậy? Không được hả?".
"Được thì được, nhưng chắc là cậu phải giả nữ, dù sao Hồng Nhan Cốc cũng chỉ tuyển nữ thôi".
"Ơ... lẽ nào Hồng Nhan Cốc không có một người đàn ông nào sao?".
"Đương nhiên là không rồi, nếu không sao lại gọi là Hồng Nhan Cốc?".
"Vậy à... Thế thì phải nghĩ cách rồi".
"Chủ tịch Lâm, cậu vẫn quyết định đi sao?".
"Tôi không muốn cái đầu trong chiếc hộp tiếp theo... là của ông", Lâm Chính nhỏ giọng nói: "Huống hồ, tiền bối Phong Thanh Vũ vì tôi mà chết, dù thế nào tôi cũng phải đòi lại công bằng cho ông ấy".
Mã Hải không nói gì.
Đúng lúc này, một bóng dáng xuất hiện ở cửa phòng làm việc.
Là Lâm Nhược Nam.
Cô ta lớn tiếng nói.
"Chủ tịch Lâm, có tin gì của sư phụ tôi không?".
Nhưng vừa hỏi xong, cô ta đã nhìn thấy chiếc hộp máu me ở trên bàn làm việc.
Toàn thân Lâm Nhược Nam run rẩy, ánh mắt dại ra, lập cập đi tới trước chiếc hộp, mở to hai mắt nhìn cái đầu trong đó.
"Sư phụ!".
Tiếng gào khóc thê thảm vang lên.
Lâm Nhược Nam ôm lấy chiếc hộp khóc lóc thảm thiết, nước mắt giàn giụa.
Lâm Chính không nói gì, Mã Hải cũng đứng ở bên cạnh, lặng lẽ lau nước mắt.
"Chủ tịch Lâm! Là ai làm? Là ai? Là ai giết sư phụ tôi?", Lâm Nhược Nam hoàn hồn, đứng phắt dậy, túm lấy tay Lâm Chính hỏi dồn dập.
"Hồng Nhan Cốc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Tôi thề không đội trời chung với Hồng Nhan Cốc", Lâm Nhược Nam hét lên đầy đau khổ.
"Lâm Nhược Nam, với thực lực của cô, muốn trả thù chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày. Cô hãy ngoan ngoãn ở lại Dương Hoa nghe lời tôi đi, chuyện trả thù để tôi làm", Lâm Chính bình thản nói.
"Trả thù? Anh định trả thù thế nào?", ánh mắt Lâm Nhược Nam sáng như đuốc, hỏi.
Lâm Chính không nói gì.
Lâm Nhược Nam sửng sốt, bỗng dưng cô ta nghĩ ra gì đó, tức giận nói: "Sư phụ đã chết, lẽ nào anh vẫn còn đề phòng tôi sao? Tốt xấu gì tôi cũng là sư muội của anh!".
Lâm Chính có chút á khẩu.
Một lúc lâu sau anh mới lắc đầu đáp: "Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ đâu, muốn trả thù thì phải có một kế hoạch thật kín kẽ. Tôi định lẻn vào Hồng Nhan Cốc để thăm dò một phen".
"Anh lẻn vào kiểu gì? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ thôi!".
"Việc này...", Lâm Chính do dự.
Lâm Nhược Nam hừ mũi nói: "Hay là để tôi giúp cho".