Lần này nguy to rồi!
Đôi mắt của Tô Nhu run lên nhưng cô cũng không thể làm gì được.
Ánh mắt của tên thủ vệ cấm địa rất lạnh lùng, cả người ông ta cứng ngắt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.
“Cô gái này tên là Cung Hỉ Vân đúng không? Tao nhớ rằng cô ta là cánh tay phải đắc lực của mày, thần y Lâm, tao nghĩ mày cũng không muốn cô ta chết trước mặt mình nhỉ?”
Lâm Chính thờ ơ nhìn ông ta, trên mặt không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại anh còn rút một thanh đao dài màu trắng như tuyết từ sau lưng ra.
Tên thủ vệ cấm địa đứng hình, không biết thanh đao dài màu trắng đó là loại vũ khí gì.
Các thông tin mà bọn chúng nhận được chỉ nói rằng thần y Lâm vừa là một người thông thạo y thuật vừa là một y võ cực kỳ đáng sợ, nhưng chúng lại không biết người này biết sử dụng đao!
“Mày biết không? Không ai có thể chết trước mặt tao, nếu mày biết điều thì hãy đặt cô ấy xuống, quỳ gối đầu hàng có thể giữ lại mạng sống, còn nếu mày không làm như vậy thì e rằng kết cục của mày sẽ rất thảm”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Hừ, thần y Lâm, mày thật kiêu ngạo! Bây giờ tao đang bắt giữ con tin, trừ khi mày muốn cô ta chết nếu không mày phải nghe theo mệnh lệnh của tao!”, tên thủ vệ cấm địa bật cười lạnh lùng.
“Tao nói rồi, cô ấy không chết được đâu!” Lâm Chính lắc đầu.
“Thật sao? Nếu vậy thì chúng ta thử xem nhé?”
Tên thủ vệ cấm địa nheo đôi mắt máu lại.
“Được thôi”.
Lâm Chính gật đầu, cầm thanh đao chỉ về tên thủ vệ đó: “Để tao xem mày có thể giết cô ấy được hay không!”
“Vậy thì thử đi!”
Ông ta lộ ra vẻ mặt dữ tợn, dùng một tay đánh thẳng vào trái tim của Cung Hỉ Vân.
Bụp!
Sức mạnh khủng khiếp của ông ta ngay lập tức xuyên qua trái tim của Cung Hỉ Vân.
Cô ta run rẩy, nôn ra máu rồi hai mắt bắt đầu tối mờ, sức sống của cơ thể dần dần mất đi.
“Cô Cung!”
Tô Nhu hét lên.
Trong khoảng thời gian này Cung Hỉ Vân đã bảo vệ cô an toàn, cả hai người cũng được coi là quen biết lâu ngày.
Nhìn thấy Cung Hỉ Vân chết thảm ngay trước mặt mình, sao cô có thể không đau lòng chứ?
Nhưng vào giây tiếp theo.
Xoẹt!
Lâm Chính bất ngờ vung đao lên chém về phía Cung Hỉ Vân.
Khuôn mặt của tên thủ vệ cấm địa đầy căng thẳng, ông ta định né tránh nhưng lại thấy Lâm Chính đang chém vào người của Cung Hỉ Vân, ông ta sững sờ, tranh thủ cơ hội đẩy xác của Cung Hỉ Vân về phía thanh đao dài trắng như tuyết đó.
Ngay khi tên thủ vệ cấm địa nghĩ rằng xác của Cung Hỉ Vân đã bị xé nát hoàn toàn, chết không nguyên vẹn thì một cảnh tượng kinh hoàng đã xuất hiện.
Cơ thể của Cung Hỉ Vân hoàn toàn được bao bọc bởi ánh sáng từ thanh đao.
Sau đó, một luồng sức sống vô cùng lớn bao trùm lấy cơ thể của cô ta, điên cuồng làm lành các vết thương của cô ta.
Cánh tay bị cụt của cô ta mọc lại, trái tim vỡ nát nhanh chóng lành lặn và vết thương trên ngực cô ta cũng kết vảy.
Chỉ trong vài giây, Cung Hỉ Vân vốn đã chết đi lại từ từ sống lại.
“Rít!”
Cung Hỉ Vân hít một hơi thật sâu, há miệng ra thở hồng hộc giống như vừa thức dậy sau khi gặp ác mộng.
Tên thủ vệ cấm địa trợn tròn mắt.
Ông ta chưa từng nhìn thấy chiêu thức nào kỳ lạ như vậy cả!
Một người bị đánh tới mức tim vỡ nát dường như đã sống lại ngay lập tức, hơn nữa... Cơ thể của người đó còn hoàn toàn nguyên vẹn!
Đó là chiêu thức gì vậy?
Thanh đao đó... là loại đao gì?
Da đầu của tên thủ vệ cấm địa tê dại, trái tim suýt chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng.
Lâm Chính cầm lấy thanh đao đi về phía tên thủ vệ cấm địa.
“Dừng lại! Dừng lại”.
Tên thủ vệ cấm địa đó hét lên, sau đó lại tấn công Cung Hỉ Vân.
Nhưng cho dù ông ta đánh giết thế nào, vặn cổ Cung Hỉ Vân, đập nát ruột gan của cô ta, hay thậm chí là xé cô ta ra làm đôi cũng không sao cả.
Lâm Chính chỉ cần sử dụng một nhát đao là đã có thể cứu sống cô ta!
Không cần các kỹ thuật châm quyết màu mè.
Không cần khí khí kình quỷ dị!
Chỉ cần một thanh đao!
Tên thủ vệ cấm địa hoàn toàn đứng hình.
Lúc này, Lâm Chính đang đứng bên cạnh đang thờ ơ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Khoảnh khắc này, tên ma nhân cái thế bước ra từ Thiên Ma Đạo mới lần đầu tiên biết được mùi vị của nỗi sợ hãi!