Đám ma nhân bàng hoàng nhìn Lâm Chính. Đã có một tên nhận ra anh và kêu lên.
“Thần y Lâm, là thần y Lâm”.
“Cậu ta đã tìm tới đây rồi”.
“Khốn khiếp thật, tên này không phải ở Giang Thành sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Đám người của Thiên Ma Đạo đều tỏ ra căng thẳng, không ai dám làm loạn. Bọn chúng được ra lệnh tấn công Giang Thành nên đương nhiên cũng có hiểu biết ít nhiều về Lâm Chính.
Người này có thể đánh bại được đội quân của Thiên Ma Đạo thì bọn chúng không thể khinh thường được. Dù giờ một mình anh đang đứng giữa quân địch thì đám người này cũng không dám tùy tiện ra tay.
“Em gái, tới đây”, Lâm Chính quay người mỉm cười hiền lành.
Cô bé nhìn chăm chăm vào khuôn mặt như thiên thần của anh, vô thức chạy lại và kêu lên: “Anh ơi, em từng thấy anh, thấy ở trên tivi. Anh chính là anh trai có y thuật lợi hại phải không ạ?”
“Đúng vậy, bọn họ gọi anh là thần y Lâm”, Lâm Chính mỉm cười.
“Chào anh Lâm”, cô bé tỏ ra căng thẳng, không biết phải nói gì.
“Em là Hiểu Hiểu phải không? Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, anh đưa em đi tìm bố mẹ nhé”.
“Dạ”, cô bé gật đầu sau đó nhắm chặt mắt lại. Lâm Chính dùng một tay bế cô bé, sau đó nhìn chăm chăm đám ma nhân ở xung quanh.
Có vài người cảnh sát và chó cảnh sát nằm ở bên cạnh, bọn họ còn thở, rõ ràng là lúc bắt tới đây, bọn ma nhân vẫn chưa kịp ăn họ.
“Ra tay”, người của Thiên Ma Đạo cũng không nhiều lời, một tên ma nhân tóc dài gầm lên.
Lúc này, đám ma nhân ở xung quanh điên cuồng lao về phía Lâm Chính. Thế nhưng một giây sau, Lâm Chính đã phóng ra hàng nghìn cây châm đâm lên người chúng.
Vụt vụt…Đám ma nhân sau khi bị châm đâm trúng thì đều ngã ra đất, bất động.
Lâm Chính chậm rãi bước tới, đạp lên một tên ma nhân.
Bụp…Anh giống như đạp lên một quả bóng, đầu của đám ma nhân lập tức nổ bùm. Chúng chết vô cùng thê thảm.
“Cẩn thận châm của cậu ta”.
“Lấy cái gì đó chắn đi”, những tên ma nhân khác gầm lên, sau đó chộp lấy những tên ma nhân nằm bất động dưới đất làm bia đỡ và lao về phía Lâm Chính.
Lần này Lâm Chính không dùng châm nữa mà sử dụng nắm đấm. Mỗi một cú đấm của anh đều khiến đám ma nhân nổ tung. Dù là ai thì cũng không đỡ được.
Giao đấu một lúc thì đã có quá nửa số ma nhân bị chết trong tay anh. Những tên ma nhân còn lại cảm thấy ớn lạnh. Sức chiến đấu của Lâm Chính đã vượt sức tưởng tượng của chúng.
“Phải làm thế nào đây?”
“Tiếp tục giết. Chúng ta là ma nhân mà lại sợ một kẻ phàm phu tục tử sao?”, đám ma nhân này cực kỳ cố chấp, chúng không hề sợ chết, cứ thế lao cả lên.
Lâm Chính cũng tấn công dồn dập.
Bùm…
Bụp…
Âm thanh quỷ dị không ngừng vang lên. Đám ma nhân giống như cây lúa bị gặt, ngã như rạ.
Ngọn thác bên cạnh nhuốm đỏ máu. Xác chết chất như núi, chẳng khác gì địa ngục trần gian...
Cô bé nhắm mắt, ôm chặt Lâm Chính.
Cô bé không biết rõ xung quanh xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám ma nhân và mùi máu tanh nồng xộc lên mũi…