Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt là một nam hai nữ, nam mặc áo sơ mi trắng, mặt mày trắng nõn, trên mặt có nụ cười sâu xa. Hai cô gái mặc đồng phục, một người khá lớn tuổi, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu, dáng dấp không tệ, vóc dáng rất tốt. Cô gái còn lại thì rất ngây ngô, trông có vẻ vừa mới bước ra khỏi cổng trường đại học.

“Đặng Lôi? Là cậu sao?”, Lâm Chính gọi.

“Ô hô, cậu Lâm của chúng ta còn nhớ tôi à? Đúng là vinh hạnh của tôi”, người đàn ông cười hì hì đi tới, quan sát Lâm Chính một lượt: “Cả người cậu chỉ mặc như thế thôi á? Xem ra mấy năm qua cậu sống chẳng ra làm sao”.

“Đặng Lôi, sao vậy? Anh quen biết người này à?”.

Cô gái lớn tuổi hơn đi tới, hỏi.

Vẻ mặt cô gái rất lạnh lùng, ánh mắt cũng trong trẻo lạnh lùng.

“À, không có gì, chỉ là gặp được người bạn học trước đây”, Đặng Lôi cười nói.

“Bạn học? Đại học sao?”.

“Cứ cho là vậy, nhưng cậu ta đã bỏ học lâu rồi”, Đặng Lôi nhún vai.

“Hóa ra là vậy, hai người ôn lại chuyện cũ đi”, cô gái gật đầu, cũng không nói nhiều.

“Ôn lại chuyện cũ? Tôi và người này thì có chuyện cũ gì để ôn lại chứ?”, người đàn ông khẽ cười một tiếng, khinh miệt nhìn Lâm Chính: “Sao cậu lại chạy tới đây thế? Biết đây là đâu không? Cậu đến đây muốn đâm đầu vào chỗ chết à?”.

“Đương nhiên biết, lối vào hồ Ám Long chứ gì”, Lâm Chính không bực dọc, bình tĩnh đáp.

“Ha, cậu biết mà còn đến đây? Đừng nói cậu muốn vào trong thật đấy chứ?”, Đặng Lôi híp mắt, hỏi.

“Không vào được sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Ngu ngốc, rốt cuộc cậu có biết tình hình ở đây không? Tôi khuyên cậu mau về đi, tránh đến lúc đó lại chết không rõ ràng”, Đặng Lôi hơi tức giận.

Lâm Chính vẻ mặt bình tĩnh, nhìn anh ta, nói: “Cậu nói trong đó rất nguy hiểm, vậy mà các cậu còn vào trong làm gì?”.

“Ha ha, cậu nghĩ cậu là ai? Nắm đấm của cậu có to hơn tôi không?”, Đặng Lôi giơ nắm đấm lên, khinh thường nói.

Lâm Chính nhớ thời đi học Đặng Lôi đã là kẻ hay sinh sự. Nghe nói nhà anh ta bao đời học võ, còn anh ta từ nhỏ đã theo học một đại sư võ thuật rất nổi tiếng, võ công rất giỏi, bình thường giải quyết vài tên côn đồ không thành vấn đề, ở trường rất được các nữ sinh hoan nghênh.

Anh nhìn sang hai cô gái ở phía sau, phát hiện trên cổ bọn họ có đeo thẻ nhân viên, hơn nữa còn cầm theo máy ảnh trên tay.

Lâm Chính lập tức hiểu ra. Hai người này có lẽ là phóng viên.

Có lẽ Đặng Lôi đi theo làm sứ giả bảo vệ hoa, chắc là anh ta định dẫn hai phóng viên này vào hồ Ám Long quay chụp vài cảnh bùng nổ.

“Các người biết về chuyện bên trong hồ Ám Long?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.

Theo lý mà nói, chuyện này sẽ không truyền đến tai người dân bình thường, sao mấy người Đặng Lôi lại biết?

“Xem ra tên ngốc cậu không biết gì cả mà chạy tới nơi này! Tôi nói cậu biết, hồ Ám Long nay đã khác xưa. Bây giờ trong hồ Ám Long chật kín người, hơn nữa không phải người bình thường, mà là cao thủ võ lâm, là người có thủ đoạn cao cường. Cậu đi loạn vào chỗ như vậy, gặp phải bọn họ chưa biết chừng sẽ phải nếm mùi đau khổ!”, Đặng Lôi cười nhạt nói.

“Anh Đặng Lôi, vậy bọn họ đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”, cô gái có dáng vẻ ngây ngô ở phía sau hỏi.

“Nghe nói là đến vì y thuật của thần y Lâm”.

“Y thuật của thần y Lâm?”.

“Đúng, thần y Lâm chắc các cô biết là ai chứ? Có lời đồn, sở dĩ y thuật của thần y Lâm lợi hại như vậy là vì anh ta tình cờ phát hiện được điển tịch y thuật tuyệt thế ở sâu trong hồ Ám Long. Những người đó đến đây là để lấy điển tịch y thuật tuyệt thế đó!”.

“Vậy à?”, cô gái che miệng, vô cùng kinh ngạc.

“Thế nên các cô muốn vào trong quay được cảnh bùng nổ, muốn có được tin tức độc quyền hàng đầu thì phải theo tôi vào trong đó. Yên tâm, mặc dù trong đó rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không có vấn đề gì!”, Đặng Lôi vỗ ngực, nói với vẻ mặt tự tin.

“Đặng Lôi, đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta mau vào trong đi!”, cô gái có gương mặt lạnh lùng nói.

“Được, chúng ta đi thôi”, Đặng Lôi cười nói, sau đó quay người.

“Đặng Lôi, đợi đã”, Lâm Chính hô lên.

“Sao? Còn chuyện gì nữa?”.

“Đặng Lôi, tôi khuyên các cậu đừng vào trong thì hơn, trong đó nguy hiểm hơn các cậu tưởng tượng nhiều. Các cậu vào trong e rằng không có đường ra đâu”, Lâm Chính khuyên nhủ.

Tốt xấu gì cũng từng là bạn học với nhau, dù Đặng Lôi không ưa anh cho lắm.

Nào ngờ nghe được câu nói đó, Đặng Lôi cười lớn.

“Ha ha ha, Lâm Chính, cậu đang dạy tôi cách hành sự sao? Đừng vào? Cậu nghĩ tôi là ai?”.

“Tôi chỉ muốn tốt cho cậu!”, Lâm Chính nói.

Đặng Lôi nheo mắt, đột nhiên nhảy vọt tới, nhìn chằm chằm Lâm Chính mặt đối mặt.

“Tên họ Lâm kia, cậu có tin chỉ cần tôi muốn, một giây sau cậu sẽ nằm ra đất, hôn mê choáng váng không?”.

Đặng Lôi hăm dọa.

Lâm Chính trách mắng mình trước mặt mấy cô gái, chẳng cho mình chút mặt mũi nào.

Nếu đã như vậy, anh ta cũng không cần khách sáo nữa, vừa khéo lấy Lâm Chính ra thể hiện thực lực của mình.

“Anh Đặng, a… anh đừng kích động, nơi này nhiều người như vậy, nếu làm lớn chuyện thì không hay”.

Cô gái ngây ngô tiến lên khuyên nhủ, vẻ mặt sốt ruột.

“Đặng Lôi, chúng tôi đến để lấy tin tức, không phải đến để gây sự, đừng làm loạn”, cô gái còn lại cũng lên tiếng.

Đặng Lôi lộ ra vẻ mặt không vui, liếc nhìn hai cô gái, vốn định phản bác, nhưng vừa mở miệng thì giống như nghĩ tới gì đó, khẽ cười nói: “Yên tâm, Lâm Chính là bạn học của tôi, sao tôi lại làm cậu ta bị thương chứ?”.

Hai cô gái gật đầu.

Sau đó, Đặng Lôi lại quay sang Lâm Chính, cười híp mắt: “Lâm Chính, không phải lúc nãy cậu định vào trong sao? Chi bằng thế này, chúng ta đi chung đi!”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK