Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là lần đầu tiên người đàn ông này gặp Lâm Chính, lúc trước khi Lâm Chính gây náo loạn ở Thiên Thần Điện, hắn không có mặt ở đó.

Nhưng hắn vô cùng tức giận khi biết chuyện này.

Lại có người dám đến gây loạn ở Thiên Thần Điện, còn an toàn rút lui?

Quả thực vô cùng nhục nhã!

“Xem ra ở đây lại có thêm một vật tế!”

Người đàn ông thờ ơ nói, sau đó đi về phía Lâm Chính.

Lâm Chính nhíu mày: "Mày vẫn chưa trả lời câu hỏi của tao!"

“Hả?” Người đàn ông nghi hoặc hỏi.

“Tao hỏi mày, Diệp Viêm đang ở đâu?"

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Tên của Thánh Quân, sao có thể để mày gọi bừa như vậy?"

Người đàn ông thờ ơ nói, bừng bừng khí thế, đi về phía Lâm Chính.

Vù vù!

Uy áp cuồn cuộn giống như một bàn tay vô hình, từ trên trời giáng xuống, hung hăng đánh về phía Lâm Chính.

Ầm!

Uy áp đánh tới.

Toàn bộ Thiên Thần Điện rung chuyển.

Nhưng Lâm Chính đứng ở nơi xa, chỉ có áo khoác bị thổi bay, không hề hấn gì.

"Cái gì?"

Người đàn ông thở dốc.

Vu Hồng và Hoa Thiên Hải cũng trợn tròn mắt.

"Có vẻ như mày không muốn nói sự thật”.

Lâm Chính nâng tay lên, nhìn ngón tay của mình rồi đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đỏ rực, sau đó cả người biến thành tàn ảnh, biến mất không thấy tăm hơi.

Người đàn ông cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng lùi về sau.

Nhưng hắn còn chưa lùi được mấy bước.

Răng rắc!

Một bàn tay nắm lấy cổ hắn, nhấc bổng lên.

“A...”

Chân của người đàn ông nhấc lên không trung, điên cuồng đá loạn xạ, hai tay vô thức nắm lấy bàn tay Lâm Chính, cố gắng kéo nó ra.

Nhưng dù cố gắng thế nào, cũng không thể kéo được tay Lâm Chính ra.

Cứ như bàn tay dính chặt vào cổ hắn.

Ánh mắt người đàn ông trở nên hung ác, hai tay thúc giục sức mạnh, hung hăng đánh vào ngực Lâm Chính.

Hai bàn tay bùng lên ngọn lửa, cực kỳ hung bạo, đập mạnh vào ngực Lâm Chính.

Nhưng.

Một quyền đấm xuống, Lâm Chính vẫn không có cảm giác, chỉ có cơ thể khẽ lắc lư.

"Không thể nào..."

Người đàn ông mở to hai mắt.

Vèo!

Cánh tay Lâm Chính vung lên, ném người đàn ông ra ngoài.

Người đàn ông bay về phía Đỉnh Lô cách đó không xa, đập nát cả Đỉnh Lô.

Người đàn ông lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng phun ra ngụm máu, sau lưng nứt toác một mảng da lớn.

Vu Hồng và Hoa Thiên Hải hoàn toàn chết lặng.

Bọn họ không ngờ Lâm Chính lại mạnh như vậy.

"Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

Da đầu Hoa Thiên Hải tê dại, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Trước đây ông ta đã từng đấu với Lâm Chính.

Trình độ của Lâm Chính như thế nào, ông ta biết rõ!

Nhưng thực lực lúc này của Lâm Chính hoàn toàn khác trước.

Dựa vào sức mạnh này, với năng lực của Hoa Thiên Hải căn bản không thể đối kháng.

Nếu biết Lâm Chính có trình độ như ngày hôm nay, sao Hoa Thiên Hải dám khiêu chiến với Lâm Chính?

“Hả?”

Lâm Chính không thèm để ý đến người đàn ông đó, mà đi đến Đỉnh Lô phía sau hắn.

Lâm Chính hoàn toàn biết rõ lực vừa nãy mạnh đến mức nào, tuy nhiên dưới một đòn như vậy, Đỉnh Lô chỉ bị nứt một chút.

Như vậy có thể thấy, chất liệu của Đỉnh Lô này vô cùng đặc thù!

Đỉnh Lô bình thường không thể so sánh cùng!

“Xem ra Đỉnh Lô của Diệp Viêm không tầm thường! Có lẽ có thể sử dụng được”.

Lâm Chính lẩm bẩm, sau đó đi về phía người đàn ông.

Người đàn ông khó khăn bò dậy, chộp lấy hồ lô bên thắt lưng vội vàng đổ vào miệng.

Ực ực ực. . .

Rượu đi xuống bụng, khí tức xung quanh hắn cũng thay đổi một cách đáng kinh ngạc.

Lâm Chính lẳng lặng nhìn.

Anh có thể nhận ra, bên trong rượu có vị thuốc có hiệu lực thần kỳ.

Sau khi uống hết rượu trong hồ lô, khí tức người đàn ông đã nâng lên cấp độ cao hơn.

"Giết!"

Sau khi gầm lên một tiếng, hắn lao về phía Lâm Chính.

Đang lúc chạy như bay, trên người hắn xuất hiện một quả cầu lửa.

Thật kinh khủng!

"Lâm minh chủ, cẩn thận!"

Vu Hồng căng thẳng kêu lên.

Nhưng Lâm Chính không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông, sau đó thờ ơ nói: "Lửa!"

Vù vù!

Một ngọn lửa bảy màu bùng lên từ trên người Lâm Chính, cột lửa ngút trời, đâm thủng trần nhà.

So với ngọn lửa của Lâm Chính, ngọn lửa của người đàn ông không đáng nhắc đến.

"Cái gì?"

Đôi mắt người đàn ông mở to, hắn không thể tin những gì đang thấy.

Khi đến gần, ngọn lửa của hắn đã bị ngọn lửa trên người Lâm Chính nuốt chửng hoàn toàn.

Chỉ thấy Lâm Chính giơ một tay lên, lần nữa bóp cổ người đàn ông, sau đó đập mạnh hắn xuống sàn.

Bùm!

Trong phút chốc, đất rung núi chuyển, Thiên Thần Điện rung lên dữ dội.

Sức mạnh vô tận làm các bức tường trong điện nứt toác.

Người đàn ông bị chấn động đến mức biến dạng, xương trên người gãy vô số, hoàn toàn không thể đứng dậy.

Hắn chật vật nhìn Lâm Chính, há miệng muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra được lời nào.

Lâm Chính rút hết dị hỏa trên người, bình tĩnh nhìn người đàn ông.

"Diệp Viêm ở đâu?"

"Ngoài điện! Điện chủ ở ngoài điện!"

Vu Hồng vội vàng kêu lên: "Lâm minh chủ, mau giết người này! Không thể trì hoãn nữa, nếu để Diệp Viêm biết tình hình nơi này, một khi hắn quay trở lại, không ai trong chúng ta có thể rời đi!"

Lâm Chính nghe vậy, nhìn ra ngoài Điện, sau đó bỗng nhiên phát lực.

Phụt!

Lúc này cổ người đàn ông bị bóp gãy, dị hỏa rơi xuống, đốt cháy cơ thể thiêu hắn thành tro.

Hoa Thiên Hải trầm mặc.

Ông ta không ngờ được thực lực của Lâm Chính mạnh như vậy...

Lâm Chính đi về phía Vu Hồng, đâm cho cô ta vài châm bạc.

Vu Hồng phun ra ngụm khí, đôi mắt khẽ chuyển động.

"Lâm minh chủ, anh vừa cứu tôi, tôi không biết nên trả ơn như thế nào, chi bằng tôi lấy thân báo đáp anh nhé?"

Lần này Vu Hồng hoàn toàn bị Lâm Chính khuất phục.

Có người phụ nữ nào không thích anh hùng đã cứu mình chứ?

Mặc dù thực lực của Vu Hồng mạnh mẽ, là minh chủ liên minh, nhưng mấy lần Lâm Chính cứu giúp, cô ta sớm đã yêu người này luôn rồi.

Tuy nhiên Lâm Chính trông rất bình tĩnh.

"Vu Hồng minh chủ, tại sao cô bị bắt?"

"Chuyện này... chuyện dài lắm... chúng ta trở về rồi nói”.

Vẻ mặt Vu Hồng không được tự nhiên.

Cô ta cũng không thể nói với Lâm Chính rằng cô ta muốn lấy được vài thứ tốt từ Thiên Thần Điện, nên mới âm thầm lẻn vào.

Lâm Chính không hỏi nữa, mà nhìn về phía Hoa Thiên Hải đang bị treo lên cao.

Sắc mặt Hoa Thiên Hải vô cùng đặc sắc.

Há miệng, muốn nhờ Lâm Chính giúp đỡ, nhưng không thể nào mở miệng được.

Nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên vung tay lên.

Răng rắc!

Xích sắt treo Hoa Thiên Hải lập tức đứt lìa.

Đứng trước sức mạnh của Lâm Chính, ông ta yếu ớt thảm hại.

Hoa Thiên Hải ngã xuống, vô cùng nhếch nhác.

Nhưng ông ta không để ý đến vết thương của mình, mà đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.

"Cậu... sao cậu lại cứu tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK