Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả? Sao nhiều người vậy? Chị Nhã phải làm sao? Chúng ta phải làm sao?”, Dù sao thì Hứa Tình cũng mới tốt nghiệp đại học nên còn non và xanh, chưa từng trải sự đời nên chứng kiến cảnh này thì chỉ biết khóc lóc.

Trương Nhã thì cứng rắn hơn. Cô gái siết chặt tay của Hứa Tình và nhìn xung quanh. Đặng Lôi lạnh lùng nhìn bốn phía. Anh ta ý thức được rằng đám người này định làm gì.

“Đặng Lôi, đây là ai vậy?”, Trương Nhã bặm môi.

“Còn không nhận ra sao? Một đám cướp đấy”, Đặng Lôi hừ giọng.

“Cướp à? Anh nói…bọn họ định cướp chúng ta sao?”, Trương Nhã bàng hoàng.

“Đúng vậy! Tôi đã sớm đoán ra rồi! Hồ Ám Long chắc chắn sẽ có những người đục nức béo cò, nhân lúc mọi người đều tới đây thì họ sẽ chặn đường để cướp. Có lẽ bọn họ đều là người của giới võ đạo, định chiếm đoạt những võ công bí mật của những người khác. Vậy thì lúc này là lúc thích hợp nhất. Ở đây, không có ai quấy rầy, pháp luật cũng chẳng làm gì được nên bọn họ chẳng có gì phải kiêng dè”, Đặng Lôi hừ giọng.

“Vậy giờ chúng ta phải làm sao?”, Trương Nhã vô cùng căng thẳng.

“Đừng sợ, có tôi ở đây”, Đặng Lôi vỗ ngực, bước tới chắp tay: “Các vị bằng hữu, tại hạ là Đặng Lôi, là người của Hình Ý Môn. Mong nể mặt, để chúng tôi đi qua”.

“Chúng tôi không cần biết các người là người nhà ai, chúng tôi chỉ quan tâm tới việc trên người các người có thứ gì thú vị không hay thôi. Nhóc! Nếu cậu muốn đi qua đây thì đưa lộ phí đi”, một người đeo mặt nạ lạnh giọng nói.

“Lộ phí sao? Tiền à?”

“Hừ! Chúng tôi thiếu tiền ư? Thứ chúng tôi thiếu là mật tịch võ công, tâm pháp khẩu quyết, hiểu chửa?”, người đeo mặt nạ nói: “Tôi khuyên các người ngoan ngoãn phối hợp, nếu không…chúng tôi đành phải tự giành lấy đấy”.

“Xem ra không đánh không được rồi”.

Đặng Lôi thở dài, không vội ra tay mà quay qua nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu dám một mình tới hồ Ám Long thì chắc cậu cũng có bản lĩnh! Hay là như này, chúng tôi giao những người này cho cậu, chúng tôi cũng được mở mang tầm mắt, để biết xem tại sao cậu lại dám đơn thương độc mã tới hồ Long Ám. Được không?”

“Được”, Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu.

Anh có thể không ra tay nhưng tình huống này thì anh cũng không cần phải giấu diếm gì nữa. Còn về phía Đặng Lôi thì anh cũng không lo lắng. Tới lúc mà kẻ thù điều động người tới, phát hiện anh ta có liên quan tới thần y Lâm thì anh cũng mặc kệ.

“Đặng Lôi, lúc này anh phải đích thân ra tay đối phó với bọn họ. Tình huống cấp bách thế này không thể để xảy ra sơ xuất được”, Trương Nhã cuống cả lên. Cô ta không tin Lâm Chính có thể đối phó được đám người này. Cô ta cũng biết Đặng Lôi đang cố tình làm khó Lâm Chính và muốn dạy dỗ anh một bài học.

Thế nhưng vào lúc này sao có thể lôi ân oán cá nhân vào để giải quyết được chứ?

Thế nhưng Đặng Lôi mặc kệ, chỉ khẽ cười: “Tiểu Nhã đừng lo lắng. Người bạn này của tôi chắc chắn là có con át chủ bài. Mấy tên cắc ké ngáng đường này không làm gì được cậu ta đâu, cậu ta hoàn toàn có thể đối phó được”.

“Nhưng mà…”, Trương Nhã còn định nói gì đó thì đã bị Đặng Lôi ngắt lời.

“Lâm Chính, còn đứng ngây ra làm gì? Mau lên đi chứ? Lẽ nào anh định đợi bọn họ lao lên tùng xéo chúng tôi rồi mới ra tay à?”, Đặng Lôi thúc giục.

Lâm Chính nhìn Đặng Lôi rồi lại nhìn đám người chặn đường. Anh ta điềm đạm nói:“Giờ các người có 20 giây để rời đi! Nếu rời đi thì các người còn được bình an vô sự, còn không thì chúng tôi đành phải chủ động ra tay thôi”.

Đám đông nhìn nhau: “Rời đi?”

“Thằng này úng não à?”, tiếng rì rầm vang lên.

“Lâm Chính, cậu điếc hả? Tôi đang gọi cậu đấy! Lẽ nào cậu định dựa vào võ mồm để xử lý bọn họ? Cảm hóa bọn họ?”, Đặng Lôi khó chịu, bèn gầm lên. Lâm Chính cứ mặc kệ, chỉ đứng đó với sắc mặt điềm đạm.

“Cậu dám khinh thường lời của tôi?”, Đặng Lội cuống cả lên.

“Xông lên”, người đội trưởng của đám người kia không muốn dây dưa thêm bèn phất tay. Trong chớp mắt, đám người đó xông về phía đám ngồi Đặng Lôi, Lâm Chính.

“Á!”, Hứa Tình hét lớn. Trương Nhã cũng nín thở. Đặng Lôi thì tạo tư thế, nụ cười trên mặt dần tắt lịm, ánh mắt đanh lại.

Lâm Chính mà bị hạ gục thì anh ta cũng nên ra tay rồi. Thế nhưng đúng lúc Đặng Lôi tạo ra tư thế thì một có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Hừ! Rượu mừng không muốn uống lại muốn uống rượu phát. Vậy thì tôi cũng không cần phải khách sáo nữa”, Lâm Chính hừ giọng. Anh nhích chân, cơ thể như một tia chớp lao vào tên cướp đầu tiên rồi anh giáng một cú đấm xuống.

Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Tên cướp trong nháy mắt ngã rầm ra đất, không thể đứng dậy nổi.

“Cái gì?”, người đội trưởng bàng hoàng.

Đặng Lôi há hốc miệng, tưởng mình nhìn nhầm. Một cú đấm mà đấm ngất một cao thủ võ lâm…

Đúng là quá hoang đường…


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK