“Đồ khốn nạn, ông chết đi”, Cung Hỉ Vân chửi rủa, giơ súng lên chĩa thẳng vào Trương Thất Dạ và bóp cò.
Pằng! Một viên đạn bạc bay về phía Trương Thất Dạ.
Ông ta không kịp phòng bị, định né nhưng phát hiện không kịp đành phải thúc giục chân khí. Thế nhưng viên đạn vẫn ghim thẳng vào cánh tay của ông ta. Trương Thất Dạ đau đớn lùi lại. Ông ta nhìn vết thương chảy máu, sắc mặt trông càng dữ tợn hơn.
Cung Hỉ Vân sử dụng viên đạn đặc biệt, có sức đâm xuyên cực mạnh với những kẻ giỏi võ, chân khí căn bản cũng không thể ngăn chặn được.
Trương Thất Dạ tức giận. Ông ta không thèm khách sáo nữa, cứ thế lao lên.
Cung Hỉ Vân lại bóp cò. Nhưng lần này tốc độ của Trương Thất Dạ nhanh hơn nhiều. Ông ta né trái né phải như điện xẹt nên viên đạn không thể nào đụng được vào người ông ta.
Trong nháy mắt, ông ta đã áp sát Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân tái mặt, lập tức tung ra một cú đấm.
Trương Thất Dạ nhanh chóng chộp được tay cầm súng của cô ta và vặn.
Rắc!
“Á!”, Cung Hỉ Vân kêu la đau đớn. Một cánh tay của cô ta đã bị bẻ gãy.
Trương Thất Dạ giơ chân đạp vào người cô ta. Cung Hỉ Vân bay bật ra như một bao cát, đập mạnh vào siêu thị, làm đổ mấy giá đỡ hàng. Cô ta không bò dậy nổi nữa, bị gãy không ít xương và miệng thì rớm máu.
Trương Thất Dạ bước tới với khuôn mặt lạnh như băng. Ông ta ngồi xuống, chộp tóc của Cung Hỉ Vân, dúi đầu cô ta xuống và nói: “Cung Hỉ Vân, tôi biết cô rất trung thành như vì thế mà cô cũng mất mạng rồi đấy. Nói cho tôi biết, Tô Nhu đang ở đâu? Chỉ cần cô nói thì tôi sẽ thả cô. Tôi chỉ tìm Tô Nhu còn lại có thể tha cho toàn bộ người của Dương Hoa, rõ chưa”.
Cung Hỉ Vân nhổ một ngụm máu vào mặt Trương Thất Dạ và trừng mắt.Trương Thất Dạ khựng người.
Cung Hỉ Vân chửi: “Ông tưởng tôi không biết ý tứ của ông sao. Ông định lợi dụng cô Tô để ép thần y Lâm. Nếu thần y Lâm mà ngã xuống thì Giang Thành cũng đi tong, tới khi đó chẳng ai trong chúng tôi sống nổi hết. Trương Thất Dạ, ông là người nông cạn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cũng thế. Ông muốn chết thì đó là việc của ông. Còn tôi vẫn cần thể diện của mình”.
“Nói vậy là cô không chịu nói ra”, Trương Thất Dạ lau máu trên mặt.
“Ông muốn giết thì giết đi, đừng lắm lời”.
“Hừ thật không ngờ loại người như cô cũng nói chuyện nghĩa khí gớm nhỉ. Thú vị đấy! Lúc cô làm đại ca cũng làm nhiều chuyện dơ bẩn mà giờ còn giả vờ cái nỗi gì?”
“Trương Thất Dạ, con người ta biết thay đổi. Tôi thừa nhận trước đây mình không bằng chó mèo, chuyện gì mà có tiền thì tôi cũng làm nhưng đi theo chủ tịch Lâm lâu như vậy, tôi cũng biết giá trị của một con người là gì. Chỉ đáng tiếc, ông võ công cao cường mà tâm thái còn không bằng cả một người đàn bà. Thật nực cười”, Cung Hỉ Vân bật cười ha ha.
“Khốn nạn”, Trương Thất Dạ tức giận, đứng bật dậy đạp vào tay của Cung Hỉ Vân.
“Á”, Cung Hỉ Vân kêu gào. Mười đầu ngón tay bị đạp nát, cơn đau có thể nói là không biết dùng từ ngữ gì để miêu tả.
“Có nói không, đồ tiện nhân này”, Trương Thất Dạ gầm lên.
Thế nhưng Cung Hỉ Vân vẫn im thin thít.
“Cô chán sống rồi”, Trương Thất Dạ lại giơ chân lên đạp.
Ngực Cung Hỉ Vân hõm sâu, cô ta bay bật ra, đập mạnh vào tường và ngất lịm…