Chương 577: Lương Thu Yến
Đây là một quần thể kiến trúc vô cùng xưa cũ, bên cạnh còn có một tòa nhà cũ nát.
Khu vực này đã cách rất gần với khu vực ngoại ô Yên Kinh, thuộc khu vực được quy hoạch, e là chẳng mấy năm nữa tòa nhà này sẽ bị dỡ bỏ.
Người ở bên trong đa số đều đến Yên Kinh làm công hoặc là lang bạt kiếm sống. Bởi vì nhà thuê ở nơi này không đắt, so với những nơi khác ở Yên Kinh thì giá cả nơi này rất bình dân.
Nhưng giá cả bình dân đổi lại là môi trường rất tệ.
Chưa được xanh hóa, trên mặt đất toàn là rác, vách tường loang lổ, bất cứ đâu cũng có thể thấy quầy hàng, trong rãnh nước bên cạnh bốc mùi tanh hôi nổi mốc.
Thật ra chuyện này cũng không có gì kỳ lạ.
Trong mỗi một thành phố lớn nổi tiếng đều sẽ có một nơi như vậy, Yên Kinh cũng không ngoại lệ.
Nhưng… sao Lương Thu Yến lại ở nơi này?
Bà ấy là người của nhà họ Lương ở Yên Kinh.
Người xuất thân từ nhà họ Lương có kém đi nữa cũng không đến nỗi sống ở nơi như thế này chứ?
Sắc mặt Lâm Chính sa sầm, đi cùng Tô Nhu vào trong tòa nhà.
Nhưng đi quanh tầng một mấy vòng cũng không tìm thấy nhà của Lương Thu Yến.
“Lâm Chính, mẹ nuôi của anh sống ở căn hộ số mấy?”, Tô Nhu không nhịn được hỏi.
“102!”, Lâm Chính nói.
“Nhưng… ở đây toàn là 20 mấy… chẳng lẽ 102 là ở bên dưới?”, Tô Nhu khó hiểu hỏi.
“Bên dưới?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, dường nghĩ tới điều gì, chạy tới cửa cầu thang. Bấy giờ mới phát hiện ở trong góc cửa cầu thang tầng một còn một chiếc cầu thang khá nhỏ hẹp. Anh vội vàng chui vào trong.
Tô Nhu cũng không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn cầu thang. Nơi đó không có cả đèn, một mảnh tối đen, chỉ có thể dựa vào đèn điện thoại miễn cưỡng xuống lầu.
Xuống dưới lầu, hai người mới phát hiện 102 quả thật là ở tầng này.
Nhưng… đây rõ ràng là tầng hầm.
Hơn nữa bên trong đầy khói, nhiều người đứng ở cửa cầu thang hút thuốc, bởi vì trong nhà không có cửa sổ.
Thấy Lâm Chính và Tô Nhu đi tới, những người này đồng loạt nhìn sang. Đương nhiên, ánh mắt bọn họ đều dừng trên người Tô Nhu. Dù hành lang vô cùng chật hẹp, nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở của Tô Nhu vẫn có thể hút hồn vô số người.
Tô Nhu không quen với ánh nhìn của những người này, vô thức nép lại gần Lâm Chính.
“Đến rồi”.
Lâm Chính dừng lại, liếc nhìn biển số trên cửa, sau đó gõ cửa.
Cốc cốc cốc…
“Ai đấy…”, trong nhà vang lên giọng nói già cỗi, mơ hồ có thể nghe được cả tiếng ho.
“Là con, Lâm Chính!”.
Lâm Chính đáp lại.
“Lâm Chính?”.
Người trong nhà lẩm bẩm một câu, sau đó mở cửa ra.
Đó là một bà cụ tóc bạc phơ, da đồi mồi, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi.
Bà ấy tò mò nhìn Lâm Chính, nghi hoặc hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu tìm ai?”.
“Xin hỏi Lương Thu Yến có ở đây không?”, Lâm Chính hỏi.
“Có, cậu là gì của nó?”, người đó hỏi.
“Cháu là con nuôi của bà ấy, nghe nói bà ấy bệnh nặng nên đến đây thăm bà ấy”, Lâm Chính nói.
“Ồ, cháu đến đúng lúc lắm, sợ rằng nó không qua khỏi đêm nay, cháu mau vào trong xem đi”, bà cụ mở cửa ra, nói.
Cửa vừa mở, một mùi hôi thối mốc meo ập vào mũi.
Tô Nhu không khỏi bịt mũi.
Lâm Chính cũng nhíu mày, đi vào trong.
Đây là một căn nhà chỉ có ba mươi mét vuông, nhà vệ sinh và bếp lò đều chất chồng lên nhau, chỉ có thể đặt một chiếc giường không lớn. Lúc này, trên giường có một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm. Tóc mai bà ấy bạc trắng, mặt mày gió sương, trên cánh tay toàn là ống, đeo máy thở ô xy, ý thức đã hơi mơ hồ, thỉnh thoảng lại ho, trông có vẻ không kiên trì được bao lâu nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lương Thu Yến, mũi anh cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lương Thu Yến là người đã chăm nom anh từ nhỏ tới lớn, vô cùng yêu thương anh.
Anh còn nhớ lúc nhỏ, anh ngưỡng mộ những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm đều có đồ chơi siêu nhân rất to, Lương Thu Yến không nói lời nào đã bế anh lên phố mua.
Mỗi lần mẹ bị đối xử bất công, khóc thút thít một mình ở nhà họ Lâm, Lương Thu Yến cũng đến an ủi mẹ, đem lại hơi ấm hiếm hoi cho hai mẹ con anh.
Nhưng không ngờ mấy năm không gặp, lúc gặp lại, Lương Thu Yến đã trở thành thế này…
Anh chậm rãi đi tới ngồi bên giường, kéo tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.
“Ai… ai đấy…”, Lương Thu Yến dường như ý thức được gì đó, cố hết sức mở mắt ra, yếu ớt lên tiếng.
“Mẹ, là con, Tiểu Chính…”, Lâm Chính hơi run rẩy gọi.
“Tiểu Chính? Lâm… Lâm Chính? Con trai mẹ?”, Lương Thu Yến như ý thức được gì đó, đột nhiên chụp lấy ngón tay Lâm Chính, một khắc cũng không chịu buông ra.
Trong lòng bà ấy, Lâm Chính luôn là con trai bà ấy, luôn là người nhà của bà ấy.
Cho dù hai người không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm này lại hơn cả huyết thống…
Lâm Chính hít sâu một hơi, vỗ mu bàn tay bà, khẽ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ chữa khỏi cho mẹ. Con nhất định sẽ giúp mẹ khỏe lại”.
“Tiểu Chính… đừng lãng phí công sức nữa, tình trạng mẹ thế nào trong lòng mẹ hiểu rõ. Con có thể đến đây là mẹ đã rất vui rồi, chỉ là… mẹ luôn cảm thấy mẹ có lỗi với con. Mẹ đã nghe kể chuyện của con… Mấy năm nay con đã phải chịu ấm ức, con ở Giang Thành… chắc là rất khổ sở đúng không…”, Lương Thu Yến nói giọng khàn khàn, khóe mi tràn nước mắt, tự trách: “Mẹ có lỗi với mẹ con…”.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con sống ở Giang Thành rất tốt. Mẹ xem, vợ con cũng đến rồi!”, Lâm Chính mỉm cười nói.
“Vợ con?”, Lương Thu Yến dường như khôi phục được một chút, muốn ngồi dậy.
Nhưng Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng chạy tới, đỡ tay Lương Thu Yến, xót xa nói: “Mẹ, con… con tên Tô Nhu, là vợ… vợ của Lâm Chính…”.
Lương Thu Yến hé nửa con mắt nhìn Tô Nhu, một lúc sau, trên mặt hiện lên nụ cười an ủi, liên tục gật đầu: “Tốt, tốt, rất xinh đẹp… Tiểu Chính, con có phúc lắm đấy, cưới được người vợ xinh đẹp như vậy… Tốt… tốt lắm…”.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, nhất định phải để cơ thể tĩnh dưỡng”, Tô Nhu nặn ra nụ cười, nói.
“Mẹ không sao, ngược lại là con… nhất định phải khoan dung một chút. Đứa trẻ Tiểu Chính… sinh ra luôn gặp nhiều hoạn nạn, mệnh khổ. Con… Con nhất định phải khoan dung một chút, khoan dung một chút… khụ khụ, khụ khụ khụ…”, Lương Thu Yến còn chưa kịp nói mấy câu đã ho dữ dội.
“Vâng ạ, mẹ, con biết rồi, mẹ mau nằm xuống nghỉ ngơi đi!”, Tô Nhu vội vàng nói.
Lâm Chính cởi túi châm ở thắt lưng ra, lấy một cây châm bạc đâm vào cánh tay của Lương Thu Yến.
Tô Nhu vốn muốn ngăn cản Lâm Chính, nhưng thấy sau vài châm, Lương Thu Yến dừng ho hẳn, vẻ ửng đỏ trên mặt cũng giảm bớt đi nhiều, đành nuốt lời đã đến bên miệng xuống.
“Tiểu Nhu, em mau đi chuẩn bị một chút, chuyển mẹ đến bệnh viện. Môi trường ở đây quá tệ, bà ấy cần môi trường thích hợp để tĩnh dưỡng. Ngoài ra còn cần phải có thuốc thang hợp lý để chữa trị”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu gật đầu, mau chóng lấy điện thoại ra, gọi cấp cứu.
Lúc này, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân ồn ào, kèm theo đó là một giọng hét mất kiên nhẫn: “Mẹ, con đến thăm mẹ đây!”.