“Đại tôn trưởng gọi chúng tôi đến để làm gì?”, Nhị tôn trưởng nghiêm túc hỏi.
“Không rõ, Đại tôn trưởng chỉ ra lệnh đệ tử đến chuyển lời, phiền Nhị tôn trưởng và mọi người mau chóng đi qua đó!”, đệ tử đó chắp tay nói, sau đó đứng sang một bên: “Nhị tôn trưởng, mời”.
Vẻ mặt Nhị tôn trưởng không được tự nhiên cho. lắm.
“Sư phụ, chuyện này là sao?”, Lý Như khó hiểu hỏi.
“Còn phải hỏi sao? Đại tôn trưởng đã biết chuyện chúng ta và Giang Hương Thư Các, chắc chẵn ông ta đã phái người đến xem toàn bộ quá trình”, Nhị tôn trưởng nói.
“Cái gì?”.
“Vậy chẳng phải Đại tôn trưởng biết hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở đây nhưng khoanh tay đứng nhìn sao?”.
“Thế thì thật là vô tình!”.
“Cứ trơ mắt nhìn chúng ta rơi vào cảnh tuyệt vọng như vậy?”.
Các đệ tử tràn đầy căm phẫn.
“Nhị tôn trưởng, đệ tử đề nghị tôn trưởng đừng đi thì hơn. Đại tôn trưởng đã có khúc mắc với tôn trưởng, lần này gọi tôn trưởng đến đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt, tìm cái cớ thoái thác cho qua thôi”, Lâm Chính đi tới, bình tĩnh nói.
“Nếu là vậy, chẳng phải Thượng Thanh Cung chúng ta sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người hay sao? Nếu chống đối Đại tôn trưởng, toàn bộ thiên cung sẽ xa lánh Thượng Thanh Cung”, Đại tôn trưởng lắc đầu.
u tôn trưởng đi, ông ta vẫn sẽ coi tôn trưởng như cái đỉnh trong mắt”, Lâm Chính lại nói.
“Lâm Chính, cậu không hiểu đường lối trong chuyện này. Dù ông ta muốn giải quyết tôi cũng phải có cái cớ. Nếu tôi không đi, ông ta sẽ có cớ. Nhưng mọi người có thể không đi, tôi sẽ nói các cậu đều đã bị thương cần phải chữa trị, nghỉ ngơi ở đây là được”.
Nhị tôn trưởng nói xong thì quay sang đệ tử kia: “Dẫn đường đi”.
“Vâng, Nhị tôn trưởng, xin mời”.
Đệ tử kia đáp lời, dẫn đường ở phía trước.
“Sư phụi!”.
“Nhị tôn trưởng!”.
Các đệ tử vội vàng gọi.
Nhưng... không có tác dụng gì!
Chẳng mấy chốc, Nhị tôn trưởng đã rời đi.
Các đệ tử lòng đầy lo lắng.
“Các vị, mọi người thấy thế nào? Cứ vậy trơ mắt nhìn Nhị tôn trưởng đi mạo hiểm sao?”, một đệ tử
đứng ra, cao giọng nói.
“Trương sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên làm thế nào?”, có đệ tử hưởng ứng.
“Còn cần hỏi nữa sao? Chúng ta cùng nhau đi đến Vô Dục Cung! Tôi tin rằng Đại tôn trưởng thấy chúng ta đến, chắc chắn không dám làm gì Nhị tôn trưởng!”, Trương sư huynh nói.
“Được, chúng ta cùng đi!”.
“Đi, đi đến Vô Dục Cung!”.
Mọi người hét lớn, lao xao đi ra bên ngoài.
“Lâm Chính, anh có đi không?”, có người nghiêng đầu hỏi.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Chuyện này chỉ có Đại tôn trưởng có thể giải quyết, các người đi đến đó chỉ thêm loạn. Lẽ nào các người nghĩ người của Thượng Thanh Cung có thể dọa Đại tôn trưởng bọn họ sao? Chỉ là dùng trứng chọi đá mà thôi”.
“Lâm Chính, nếu anh sợ thì cứ ở đây đi!".
“Đúng vậy, uổng cho anh có thực lực lại tham sống sợ chết!".
“Anh có biết Nhị tôn trưởng vì Hoạt Độc trên người anh mà tốn biết bao nhiêu tâm tư không? Anh lại nỡ giữ lòng dạ sắt đá như vậy!".
“Thật khiến người ta thất vọng!”.
“Đồ phản bội!”.
Các đệ tử nhao nhao chỉ trích.
Lâm Chính âm thầm lắc đầu, lười nói nhiều với bọn họ, quay người rời đi.
Thực ra Thượng Thanh Cung không có quan hệ gì nhiều với anh. Anh can dự vào chuyện của Giang Hương Thư Các cũng chỉ là đền đáp Nhị tôn trưởng bôn ba vì độc trên người anh mà thôi.
Bây giờ chuyện Giang Hương Thư Các đã giải quyết, không cần phải ở đây thêm nữa.
Nhóm đệ tử kia cũng không ở lại lâu, cùng nhau chạy về phía Vô Hồi Cung.
Khi anh quay về sân nhà, Thu Phiến vẫn ngồi ở trước cửa, dáng vẻ đầy lo lắng.
“Anh Lâm, anh quay về rồi sao?”, thấy Lâm Chính bình yên quay về, Thu Phiến vui mừng, vội vàng đứng dậy gọi.
“Ừ,
Lâm Chính gật đầu, chạy vào phòng, lại thu dọn đồ đạc.
“Anh Lâm, anh định đi đâu?”, Thu Phiến khó hiểu nhìn anh.
Lâm Chính cười nói: “Thu Phiến, đến lúc tôi phải rời đi rồi”.
“Rời đi?”, Thu Phiến ngạc nhiên không thôi.
“Phải, Hoạt Độc trên người tôi đã được loại bỏ hoàn toàn, tôi không cần phải ở lại thiên cung Trường Sinh nữa. Nơi này cũng không thái bình, tôi nên đi rồi”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó...”.
Thu Phiến lại không biết nên nói thế nào mới phải.
Lâm Chính mang theo hành lý, bước ra ngoài cửa lớn.
Anh đã lấy được bảo vật ở Từ Bi Thất, có thể đưa Liễu Như Thi quay về từ từ chữa trị. Thiên cung này nước quá sâu, tiếp tục ở lại sẽ chỉ dẫn tới nhiều rắc rối hơn.
Thu Phiến muốn nói lại thôi.
“À đúng rồi, cuốn sách này tặng cho cô”, lúc này Lâm Chính như nghĩ tới điều gì, lấy một cuốn sách cổ xưa ra.
Thu Phiến nhìn lại, sắc mặt thay đổi: “Đây là... Phụng Hoàng Quyết? Đây là sách ở trong Từ Bi Thất!”.
“Đúng, cho nên cô phải lén tu luyện. Nó có thể trợ giúp y thuật của cô tăng vọt, không được để người khác phát hiện, nếu không tính mạng của cô sẽ không an toàn”, Lâm Chính nói.
Thu Phiến nghe vậy do dự một lúc, nhưng chẳng mấy chốc cô ấy đã ôm Phụng Hoàng Quyết vào lòng, vội vàng cất đi.
Vì cô ấy biết, nếu không có cuốn sách đó, có thể cả đời cô chỉ là một đệ tử nho nhỏ của thiên cung Trường Sinh. Nhưng nếu có thể học được cuốn châm quyết tuyệt thế này thì tương lai của cô ấy sẽ rất sáng sủa...
“Cảm ơn... anh Lâm..”, Thu Phiến do dự một lúc, nhỏ giọng nói.
“Thu Phiến, đường sau này cô phải tự mình đi, cẩn thận một chút”, Lâm Chính nói, quay người định rời đi.
Đúng lúc đó, vài bóng người vội vã chạy đến.
“Lâm sư huynh! Lâm sư huynh!”.
Mấy người họ cất cao giọng gọi từ xa.
Lâm Chính hơi nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện người đến lại là đệ tử của Thượng Thanh Cung.
Bây giờ bọn họ vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, còn có không ít vết thương, quả thật khiến Lâm Chính nhìn mà sững sờ.
“Mọi người bị sao vậy?”, Lâm Chính nhíu mày hỏi.
“Lâm sư huynh! Có chuyện rồi! Có chuyện lớn rồi! Lý Như sư huynh và các sư huynh sư tỷ của Vô Dục Cung đánh nhau rồi. Đại tôn trưởng nổi giận, định hỏi tội Thượng Thanh Cung. Các vị sư huynh bảo chúng tôi đến cầu xin anh qua đó giúp đỡ”, mấy đệ tử kia vô cùng sốt ruột hét lên.
“Đang yên đang lành sao lại đánh nhau?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Người của Vô Dục Cung quá đáng ghét! Bọn họ không ngừng gây hấn với chúng tôi, còn sỉ nhục Nhị tôn trưởng, các vị sư huynh không nhịn được nên đã xảy ra tranh chấp với bọn họ, hai bên lao vào đánh nhau. Đại tôn trưởng trách tội Nhị tôn trưởng quản giáo không nghiêm, đòi trừng phạt nghiêm khäc Nhị tôn trưởng và Thượng Thanh Cung..”.
“Vậy mọi người bảo tôi tới đó cũng không có cách nào, tôi làm sao giải quyết chuyện này?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện đó...”.
Mấy người đó ấp úng.
“Tôi thấy các người nên tìm người khác giúp đi, tốt nhất là tìm cung chủ giúp chủ trì công đạo. Tôi chỉ là một đệ tử bị trục xuất, không có tiếng nói gì trong thiên cung, tìm tôi có tác dụng gì?”, Lâm Chính lắc đầu, không muốn nhúng tay vào việc này.
Mấy đệ tử khác quỳ xuống trước mặt Lâm Chính, vội nói: “Lâm sư huynh, chuyện này chỉ có anh mới có thể giải quyết, tìm người khác vô dụng!”.
“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi. “Vì mục đích Đại tôn trưởng tìm Nhị tôn
trưởng... là vì cơ thể võ thần của anh..”, đệ tử đó nhỏ giọng nói.
“Cơ thể võ thần của tôi?”, Lâm
Chính sững sờ.