Thái Thiên Võ Thần cau mày, rõ ràng không hiểu hàm ý của Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng một giây sau, Thái Thiên Võ Thần sững người.
Chỉ thấy Ám Thiên Võ Thần đang cầm cánh tay của ông ta quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó đập mạnh vào cánh tay của mình.
Rắc!
Bả vai Ám Thiên Võ Thần lập tức vỡ nát.
Phần xương lồi ra của cánh tay đó đâm thủng cánh tay rồi xuyên thẳng vào bả vai ông ta.
Người xung quanh trợn tròn mắt, không dám tin vào những gì mình đã thấy.
“Làm gì vậy?”
Thái Thiên Võ Thần ngơ ngác lẩm bẩm.
Nhưng không có ai có thể trả lời câu hỏi của ông ta.
“Quả nhiên”.
Ám Thiên Võ Thần hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại, dáng vẻ như đang hưởng thụ.
Một lúc sau ông ta mới mở mắt ra, im lặng nhìn chằm chằm Thái Thiên Võ Thần.
“Máu thịt của Võ Thần đúng là không có người bình thường nào có thể sánh được”.
“Chẳng lẽ ông đang hấp thu máu thịt của tôi sao?”
Thái Thiên Võ Thần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Sao tôi lại không biết ông biết dùng tà thuật như vậy?”
“Ông còn không biết nhiều thứ nữa”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó nhảy lên lao thẳng về phía Thái Thiên Võ Thần.
Vẻ mặt Thái Thiên Võ Thần cực kỳ lạnh lùng, lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng, bọc cánh tay bị cụt của mình lại.
Máu thịt chỗ cánh tay bị cụt ngọ nguậy, rồi từ từ bắt đầu phát triển.
Nhưng trong lúc gấp rút, ông ta không có cách nào để lập tức tạo ra một cánh tay mới.
Đối mặt với Ám Thiên Võ Thần đang lao tới, Thái Thiên Võ Thần chỉ có thể vừa đánh vừa rút lui.
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
“Bảo vệ Võ Thần đại nhân!”
Tay sai của Thái Thiên Võ Thần vội vàng lao tới giúp sức.
Nhưng ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần cũng có rất nhiều tên tay sai bị tà khí bao phủ cả người.
Hai bên chém giết lẫn nhau, đánh nhau dữ dội, máu thịt bay tung tóe khắp nơi.
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi ở phía xa.
“Có thế thôi à?”
Một bóng người thờ ơ cất tiếng nói, sau đó đưa tầm mắt nhìn về phía chiến trường.
Người này chính là Diệp Viêm.
“Anh Diệp, chúng ta không tới đó hỗ trợ sao?”
Ám Minh Nguyệt bước tới, hàng chân mày lá liễu khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm phía bên dưới hỏi.
“Yên tâm đi, Ám Thiên đại nhân có thể xử lý được”.
Diệp Viêm khàn giọng nói: “Hôm này, nếu ông ta có thể chém chết Thái Thiên Võ Thần thì không có ai trong cả long mạch dưới lòng đất này có thể chống lại ông ta!”
Nghe thấy thế, Ám Minh Nguyệt cũng không vui cho lắm, mà ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta hơi tái nhợt, trong con mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi.
“Ám Minh Nguyệt, cô không muốn có sức mạnh này sao?”
Diệp Viêm nghiêng đầu, hỏi nhỏ.
Hô hấp Ám Minh Nguyệt dồn dập hơn, sau đó vẫy tay lia lịa, ráng nở nụ cười nói: “Anh Diệp, thôi bỏ qua đi, tôi ngu dốt bẩm sinh, hoàn toàn không học được... không học được...”
“Vậy thì thật sự quá đáng tiếc, cơ thể của cô rất thích hợp để cải tạo”.
Diệp Viêm nhìn Ám Minh Nguyệt đầy ẩn ý.
Cả người Ám Minh Nguyệt run lên, vô thức lùi về phía sau.
Đôi mắt Diệp Viêm lóe lên, nhưng không nói thêm gì nữa.
Thái Thiên Võ Thần cụt mất một cánh tay, nên không thể chiếm được ưu thế khi đánh nhau với Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng cũng may là người ở bên Thái Thiên Võ Thần có số lượng rất đông, cao thủ rất nhiều, mà ở sau lưng Ám Thiên Võ Thần chỉ có mấy chục người đi theo.
Chỉ một lát sau, Ám Thiên Võ Thần đã bị bao vây.
“Giết chết hết bọn tay sai của ông ta trước, sau đó bắt đầu vây đánh ông ta!”
Thái Thiên Võ Thần vừa chống lại những đòn đánh ác liệt của Ám Thiên Võ Thần vừa gào thét.
“Tuân lệnh!”
Các tay sai của Thái Thiên Võ Thần tấn công như điên.
Ngay sau đó, những người bên phe Ám Thiên Võ Thần lần lượt ngã xuống.
Nhưng Thái Thiên Võ Thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Bởi vì ông ta đang phải chống chịu hàng loạt những đòn đánh giết từ Ám Thiên Võ Thần, cơ thể liên tục lùi về phía sau, gần như nghẹt thở.
Trên người ông ta đầy vết thương, máu tươi tuôn trào, gần như đã nhuộm đỏ quần áo ông ta.
Nhưng thứ khiến Thái Thiên Võ Thần khó hiểu là Ám Thiên Võ Thần không tung ra đòn tấn công chí mạng nào, thay vào đó chỉ tấn công vào tay chân ông ta, như thể muốn chặt hết tay chân ông ta.
Mặc dù ông ta không thành công, nhưng thịt trên tay chân ông ta đã bị cắt mất kha khá.
Chắc chắn người này có mục đích gì đó.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần lóe lên, cánh tay bị cụt của ông ta gần như đã hồi phục hoàn toàn, ngay lập tức gào lớn, tung hai cú đấm, cả người bùng lên ánh sáng màu vàng vô tận.
“Bá Huyền Thiên Vẫn Kích!”
Khi tiếng gào của Thái Thiên Võ Thần vừa dứt, những cú đấm vô tận xé rách bầu trời.
Thái Thiên Võ Thần chính thức bắt đầu phản công!