“Anh nói cái gì?”, Ninh Hồng giật mình.
Hắn nhìn Lâm CHính, ánh mắt âm sầm của anh trông vô cùng đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai có đôi mắt đáng sợ như vậy...Sợ rằng đến cả ánh mắt của ác ma cũng không bằng. Trong nháy mắt, Ninh Hồng không dám nhận điện thoại.
“Nếu như anh không muốn gọi người nhà tới lấy xác thì ngoan ngoãn thắp hương, khấn vái đi. Rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Câu nói này chính là thông điệp.
Ninh Hồng rơi vào im lặng. Trương Yên Bình ở bên ngoài không nhịn thêm được nữa: “Người trẻ à, cậu là ai mà dám ăn nói như vậy với cậu Ninh?”
Trương Yên Bình hừ giọng; “Có phải là cậu không coi chúng tôi ra gì không”.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi là Trương Yên Bình, lẽ nào tới tên tôi mà cậu cũng chưa từng nghe qua. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà”.
Trương Yên Bình lạnh lùng nói: “Mau cút ra đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách sá”".
Lâm Chính liếc nhìn ông ta và bước ra ngoài.
“Đừng nóng, Trương Yên Bình không phải người mà anh có thể động vào đâu”, Phan Mạt thấy Lâm Chính hành động thì định ngăn lại.
Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Điều khiến người ta bất ngờ đó là anh không hề tới bên cạnh Trương Yên Bình mà tới chỗ của gia chủ nhà họ Hàn, lấy ra một cây châm ghim vào cái chân bị gãy của ông ta. Máu lập tức ngừng chảy từ vết thương.
“Giữ cái chân gãy, lát nữa đi bệnh viện nối chân, sau này có thể đi lại bình thường”, Lâm Chính nói
Gia chủ nhà họ Hàn kinh ngạc. Ông ta vội vàng gật đầu cảm ơn: “Được, cậu có thể tới thật là tốt”.
“Hàn Lạc do tôi sắp xếp lên tiền tuyến, anh ta chết là trách nhiệm của tôi”.
Lâm Chính điềm đạm nói: “Tôi sẽ tổ chức một tang lễ long trọng để tiễn Hàn Lạc”.
“Cảm ơn, cảm ơn”, gia chủ nhà họ Hàn lau nước mắt.
“Này nhóc, tôi nói chuyện với cậu mà cậu không nghe thấy hay gì...Lẽ nào cậu khinh thường tôi”, Trương Yên Bình gầm lên.
Chưa một ai dám có thái độ như vậy với ông ta. Nhưng từ đầu tới cuối Lâm Chính lại chẳng thèm ngó ngàng.
Đúng là to gan. Cả Yên Kinh này chưa một ai dám làm như vậy.
“Những lời tôi nói các người không nghe thấy hay gì. Tất cả vào thắp hương cho Hàn Lạc. Tôi không bao giờ nói ba lần đâu đấy”, Lâm Chính lạnh lùng quát.
“Cậu! Khốn nạn, xem ra không dạy cậu một bài học thì cậu không biết trời cao đất dày là gì”, Trương Yên Bình tức giận, lập tức đi về phía Lâm Chính và định ra tay.
Người nhà họ Hàn nhìn theo nhưng không ai dám ngăn lại. Ninh Hồng ở trong linh đường không biết nên quỳ tiếp hay đứng lên.
Phan Mạt đanh mặt, nhìn ba vị tôn sư. Thế nhưng ba người này đồng loạt lắc đầu.
“Cô Phan, nếu như Trương Yên Bình ra tay thì dù ba chúng tôi có liên thủ lại cũng chưa chắc đã là đối thủ. Đừng tự làm khó mình nữa", một trong ba người lên tiếng.
Phan Mạt nghe thấy vậy đành thôi. Đúng lúc này, một tông sư có vết sẹo lên tiếng: “Trương tông sư, đối phó với người này hà tất gì ông phải ra tay, để tôi thay ông dạy dỗ cậu ta”.
Trương Yên Bình khẽ gật đầu nhìn vị tông sư này: “Nếu vậy thì tôi cảm ơn nhé”.
“Trương tông sư quá khách sáo rồi. Cái thứ có mắt như mù này thì dù Trương tông sư không ra tay, chúng tôi cũng sẽ ra tay thôi”, vị tông sư kia hừ giọng, sau đó lao ra khỏi đám đông, chộp tay về phía Lâm Chính.
“Nhóc, tới đi”, vị tông sư này gầm lên, tay giống như sắt và nhanh như điện xẹt.
Đám đông nín thở. Thế nhưng một giây sau. Bàn tay kia đã bị Lâm Chính chộp chặt.
“Hả?”, Trương Yên Bình giật mình.
“Cậu ta cũng luyện võ à?”
“Có thể dễ dàng đỡ chiêu của tông sư này lẽ nào cậu ta cũng là tông sư?", ba vị tông sư phía sau Phan Mạt thất thanh Ninh Hồng trong linh đường cũng há mồm trợn mắt.
“Cậu...”, vị tông sư kia tối mặt, vội vàng rút đao ra định thoát khỏi sự kìm kẹp của Lâm Chính.
Thế nhưng Lâm Chính cũng đã ra tay.
Mắt anh tối sầm, anh chộp vai của đối phương và kéo mạnh. Vị tông sư bay ra xa, đập mạnh vào trần nhà. Ông ta phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đợi tới khi rơi xuống đất thì Lâm Chính lại chộp chân ông ta và quăng mạnh.
Rầm!
Mặt đất nứt toác. Người này gãy xương, máu chảy đầm đìa, nằm bất động dưới đất.
“Hả”, Ninh Hồng trong linh đường kêu thét lên, sợ hết hồn.
Trương Yên Bình trố mắt, nhìn vị tông sư đang thở yếu ớt nằm dưới đất. Những tông sư khác cũng hóa đá...
Một chiêu hạ gục tông sư.Đây là người thường sao? E rằng ngay cả Trương Yên Bình cũng không thể làm được
“Cậu...rốt cuộc là ai vậy?”, Trương Yên Bình bàng hoàng.
“Cần tôi lặp lại lần thứ ba không?”, anh châm thuốc, hờ hững nói.
“Cậu...”, Trương Yên Bình mặt tái mét.
“Tôi đếm tới ba, nếu sau đó các người còn không vào thắp hương, khấu đầu thì tối sẽ đích thân lôi các người vào”, Lâm Chính nhìn đám đông bằng vẻ vô cả. Anh bắt đầu đếm ngược.
“Ba”
Đám đông tái mặt, không biết phải làm thế nào
“Hai”, Lâm Chính tiếp tục.
Lần này cả hiện trường im lặng như tờ.
“Một”.