“Lừa?”, Tô Nhu giật mình, cười khổ: “Tâm Ngữ, đời người sẽ theo đuổi rất nhiều thứ. Có thứ quan trọng, có thứ không. Đối với chị bây giờ, danh và lợi không còn quan trọng nữa. Quan trọng là cảm giác. Cảm giác ở cùng một người nếu là đúng thì sẽ không quan tâm tới những thứ phàm tục khác. Em rõ chưa?”
“Em chưa rõ”, Diệp Tâm Ngữ lắc đầu: “Em nghe nói thần y Lâm có tình cảm với chị. Chị, sao chị không lấy thần y Lâm? Nghĩ mà xem anh ấy đẹp trai như vậy, lại có y võ cao siêu, còn là sếp của Dương Hoa nữa. Một người có tài, có tiền, có tướng mạo mà. Chậc chậc, nếu mà thần y Lâm thích em thì chắc chắn em sẽ lấy anh ấy”, nói tới đây, đôi mắt cô ta ánh lên vẻ ngưỡng mộ và si mê.
“Khụ khụ…”, Lâm Chính đang ăn đột nhiên ho khù khụ.
“Anh sao thế? Mau uống nước này”, Tô Nhu vội vàng đưa cho anh một cốc nước.
“Không sao”, Lâm Chính xua tay.
“Không sao? Tôi thấy anh không thích tôi nhắc tới thần y Lâm đúng không?”, Diệp Tâm Ngữ cười khinh thường.
Lâm Chính chỉ lắc đầu, chẳng buồn nói chuyện với cô ta.
“Được rồi Tâm Ngữ, em bớt nói vài câu. Không phải em tới Giang Thành tìm việc sao? Ngày mai chị đưa em tới công ty, sắp xếp một vị trí cho em”, Tô Nhu nói.
“Không cần đâu chị, em muốn tự tìm”.
“Em tự tìm sao?”
“Đúng vậy ạ”.
“Nhưng em không rành nơi đây, tìm thế nào? Hay là thế này…ngày mai để anh rể đi cùng em, có anh ấy chị cung yên tâm”.
“Được ạ”, Diệp Tâm Ngữ vốn định từ chối nhưng sau khi suy nghĩ thì cô ta đã gật đầu.
Ăn xong, Diệp Tâm Ngữ chạy đi tắm. Còn Tô Nhu kéo Lâm Chính qua một bên: “Ngay mai anh đưa cô ấy tới siêu thị đi dạo, sao đó thì về. Em muốn cô ấy tới công ty của em làm việc, bên ngoài không nên đi. Em sợ cô ấy sẽ bị lừa”, Lâm Chính khẽ nói.
“Bị lừa sao?”
“Chẳng phải sao? Một cô gái chạy tới Giang Thành tìm việc thì rất kỳ lạ mà. Bà nội em cũng là người có chút quyền lực, không thể có chuyện không sắp xếp được việc ho Tâm Ngữ. Em đoán cô ấy chạy tới đây còn có nguyên nhân khác”, Tô Nhu nói.
Lâm Chính khẽ mỉm cười: “Tô Nhu, em không hiểu về em nuôi của mình rồi. Chắc chắn cô ta sẽ không bị lừa đâu. Anh thấy cô ta nhanh nhẹn lắm”
“Anh bớt nó lại”, Tôi Nhu còn định nói thêm gì đó.
Đúng lúc này, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ ngủ từ trong nhà tắm bước ra: “Lâm Chính, hôm nay anh ngủ ngoài sô pha”, cô ta hô lên.
“Dựa vào cái gì chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Bởi vì tôi muốn ngủ cùng chị Tô Nhu”, Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.
“Tâm Ngữ, có phòng trống đấy”, Tô Nhu cười khổ.
“Đừng mà chị Tô Nhu, người ta muốn ngủ với chị mà”, Diệp Tâm Ngữ nũng nịu.
Tô Nhu bất lực, đành phải nhìn Lâm Chính bằng vẻ bất lực. Lâm Chính lắc đầu, đi vào phòng bên cạnh.
Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu ăn mặc gọn gàng, vội tới công ty.
“Đi thôi, đưa tôi đi một nơi”, Diệp Tâm Ngữ mặc đồ thường ngày, bỏ một chiếc kẹo cao su vào miệng, vừa nhai vừa nói.
“Đi đâu?”, Lâm Chính ăn quẩy và hỏi.
“Học viện Huyền Y Phái”, Diệp Tâm Ngữ sà tới, cười nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình: “Tới đó làm gì? Cô không khỏe ở đâu à?”
“Anh hỏi nhiều như vậy làm chi? Mau đưa tôi đi là được”. Diệp Tâm Ngữ hừ giọng.