Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi ánh măt đổ dồn về phía Lâm Chính. Chưa ai từng thấy người này.

Duy chỉ có Chó Hoang là nín thở, run rẩy: “Đại đương gia, đây là Lâm Chính – Minh chủ của Thanh Huyền”.

“Cái gì?”

Cả căn phòng bùng nổ. Tất cả đều bừng tỉnh, đẩy cô gái trong người ra và rút kiếm, bao vây Lâm Chính. Đế Nữ và Âm Vệ cũng thấy bất ngờ

“Chúng ta mau rời khỏi đây thôi”, Đễ Nữ khẽ nói.

“Rời khỏi đây? Đi đâu?”

“Lâm minh chủ xuất hiện ở đây thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp”, cô ta nói. Cô ta cảm nhận được sự bất thường.

“Sợ gì chứ? Có đại đương gia ở đây, một minh chủ của Thanh Huyền thì làm được trò trống gì? Huống hồ, vị minh chủ này cũng chỉ là một kẻ nhát chết thôi. Để xem đại đương gia sẽ xử lý anh ta thế nào”.

Âm Vệ mỉm cười, không buồn quan tâm. Đế Nữ chau mày, không nói thêm gì nữa. Sự xuất hiện của Lâm Chính khiến người của Huyết Hồ đều bất ngờ.

Đại đương gia chau mày nhưng không thể hiện biểu cảm gì nhiều, chỉ mỉm cười: “Lâm minh chủ, sao cậu lại tới rồi?”

Huyết Hồ thi thoảng lại đổi chỗ ở để trốn kẻ thù. Chỗ này hai năm trước đại đương gia tìm thấy, mới chuyển đến đây không lâu. NHững người biết địa điểm này thì đều liên quan tới Huyết Hồ. Theo lý mà nói Lâm Chính không thể biết.

“Người của các người đưa tôi tới đây”, Lâm Chính lấy ghế ngồi xuống.

“Tên họ Lâm kia, cậu đi theo tôi, cậu chán sống rồi đúng không?”

Chó Hoang tức giận lao về phía Lâm Chính. Mặc dù Chó Hoang chỉ là nhân vật cắc ké của Huyết Hồ nhưng qua hai lần tiếp xúc với Lâm Chính thì hắn cũng không coi anh ra gì.

Trong mắt hắn, Lâm Chính chỉ là một món đồ chơi. Lâm Chính nhìn hắn bằng ánh mắt dửng dưng.

Chó Hoang giật mình. Giảo Vỹ mỉm cười: “Chó Hoang, không được vô lễ. Lâm minh chủ dù sao cũng là chủ của một liên minh, sao chúng ta có thể sỉ nhục được?”

“Người đâu, mang rượu lên. Tới thì đều là khách mà, Lâm minh chủ đã thích cô gái đó thì để cô ta hầu hạ”.

Giảo Vỹ nói bằng vẻ mặt ý vị. Cô gái kia run rẩy tới rót rượu cho Lâm Chính.

Lâm Chính chẳng bận tâm, chỉ nhìn chăm chăm Chó Hoang. Sắc mặt Chó Hoang không được tự nhiên: “Nhìn gì mà nhìn”

Lâm Chính nhận ly rượu trong tay cô gái, thản nhiên nói: “Giảo Vỹ, người của Huyết Hồ ai cũng không biết điều như thế à?”

“Chúng tôi đều là người có tình cảm không phân lớn nhỏ”, Giảo Vỹ mỉm cười.

“Ồ tôi hiểu rồi”.

Lâm Chính gật đầu, đột nhiên chộp lấy Chó Hoang từ khoảng không. Sức mạnh chi thăng bao lấy Chó Hoang, ghì hắn xuống. Chó Hoang không kịp phản ứng đã bị Lâm Chính lôi tới ngay trước mặt.

Đám đông bàng hoàng. Lâm Chính nhấc chân đạp vào đầu gối của Chó Hoang. Chó Hoang lập tức bị gãy chân, ngã ra đất.

“Á”, hắn gào thét.

Đám đông tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt Giảo Vỹ tắt ngấm, hắn lập tức đứng dậy, trố mắt nhìn Lâm Chính.

“Cậu...cậu...”

Chó Hoang run rẩy, nói không nên lời. Một giây sau, Lâm Chính đã đạp chân lên đầu hắn.

“Ở trong vực Diệt Vong không có ai dám bất kính với tôi, anh là người đầu tiên”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK