Mục lục
Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì? Người của Thiên Ma Đạo thất bại rồi sao?”.

Trong Tử Vực, trước đại điện nguy nga, một người đàn ông mặc Hoa phục mở to mắt nhìn người đàn ông đang quỳ dưới đất, trên mặt đầy vẻ khó tin.

“Bẩm đại nhân, đúng là vậy. Đại Ma Quân Tử Long Thiên của Thiên Ma Đạo thất bại chạy trốn, vũ khí giết người của Thiên Ma Đạo… cũng bị hủy rồi”, người quỳ dưới đất cung kính trả lời.

Người đàn ông mặc Hoa phục hồi lâu không nói gì, không biết qua bao lâu mới lên tiếng: “Không ngờ thần y Lâm lại có thực lực có thể đối phó với vũ khí của Thiên Ma Đạo… Thật bất ngờ, xem ra chúng ta vẫn luôn đánh giá thấp người này!”.

“Đại nhân, trái lại cũng không tính là đánh giá thấp! Mặc dù vũ khí của Thiên Ma Đạo đã bị phá hỏng, nhưng theo người của chúng ta điều tra, thần y Lâm đã bị thương nặng sau sự kiện lần này, tính mạng nguy cấp. Bây giờ cả Giang Thành đều rơi vào khủng hoảng, người của Dương Hoa đều tập trung quanh học viện Huyền Y Phái đợi tin tức của thần y Lâm, giờ này hắn vẫn chưa hết nguy hiểm tính mạng”.

“Ồ?”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày, hỏi: “Nếu nói như vậy thì lần này sẽ là cơ hội tốt cho chúng ta?”.

“Tôi nghĩ vậy!”.

“Vậy được! Hãy phái nhóm U Dạ đi một chuyến, lấy đầu của thần y Lâm ở Giang Thành, nhân tiện lấy Tịnh Thế Bạch Liên về, Hoàn Hồn Châu cũng lấy về nốt!”.

“Tuân lệnh!”.

Người đó lập tức chạy đi.

Chẳng lâu sau, bảy cao thủ lớn mạnh của Tử Vực xuất phát đến Giang Thành.

Khi đến gần Giang Thành, bọn họ đột nhiên nhận được tin thần y Lâm đã di chuyển đến sơn trang ở ngoại ô, lập tức thông báo cho Tử Vực.

“Lâm Chính chắc hẳn đã biết các ông sẽ tới nên chạy trốn trước! Các ông hãy mau chóng phá hủy sơn trang, mang đầu cậu ta tới đây!”.

“Vâng, thưa đại nhân!”.

Bảy người U Dạ không nghĩ ngợi gì mà lập tức xông về phía sơn trang.

Khi đến gần sơn trang, một vài bóng người nhảy ra chặn đường bọn họ, sát ý cuồn cuộn nhanh chóng bao trùm bọn họ.

Bảy người dừng lại, nhìn chằm chằm mấy bóng người vừa xuất hiện trước mặt, lạnh lùng nói: “Đám vô dụng của Dương Hoa cũng dám chặn đường bọn này?”.

“Biết điều thì dâng đầu của thần y Lâm lên đây!”.

Bảy người kia lạnh lùng nói, tất cả rút trường kiếm đeo ở thắt lưng ra, sát khí đằng đằng tiến tới.

Người dẫn đầu trong số họ đột nhiên lên tiếng: “Hay cho Tử Vực, ngay cả tôi cũng không coi ra gì! Tử Vực các người quả nhiên kiêu căng ngạo mạn, hay lắm!”.

Bảy người nhíu mày.

Vèo!

Một ngọn lửa đột nhiên rơi từ trên cao xuống, đánh lên người một trong số họ.

Người đó không kịp đề phòng, gần như không kịp hét lên đã hóa thành tro bụi, chết ngay tại chỗ.

“Cái gì?”.

Sáu người khác kinh hãi.

“Ngọn lửa này? Ông là Thần Hỏa Tôn Giả?”, có người nhận ra chiêu thức này, lập tức la lên.

“Coi như cũng có mắt nhìn, nhưng muộn rồi!”, Thần Hỏa Tôn Giả lạnh lùng nói.

“Chạy!”.

Sáu người không chần chừ, quay đầu chạy.

Nhưng chưa chạy đi bao xa thì...

Ầm ầm!

Một đóa hoa sen khổng lồ nổ ra ngay chính giữa bọn họ.

Sáu người lập tức bị đóa sen trắng ấy nuốt chửng, tan thành cát bụi ngay lập tức, cả mảnh vụn cũng không còn.

Người của Tử Vực tiếp ứng đám U Dạ đứng ở xa xa nhìn thấy mà sợ mất hồn, vội vàng chạy biến.

Sau khi người của Tử Vực bị đánh lùi, mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Từ Thiên mới tiến tới.

“Cảm ơn Tôn Giả đã ra tay trượng nghĩa!”.

“Không cần cảm ơn, nếu không có thần y Lâm, tôi hãy còn là một cái xác biết đi, lần này coi như báo đáp mà thôi!”, Thần Hỏa Tôn Giả thu Tịnh Thế Bạch Liên về, ánh mắt hơi phức tạp: “Thần y Lâm đúng là tài trí hơn người, cậu ta lại đoán trước được người của Tử Vực sẽ nhân cơ hội này trả thù, mắt nhìn của cậu ta tôi không thể sánh kịp…”.

“Lần này Tôn Giả và giáo chủ chúng tôi chém giết nhau là do trò quỷ của Tử Vực, bọn họ chắc chắn đang chờ thời cơ hành động! Tin rằng qua lần dạy dỗ này, Tử Vực sẽ cẩn trọng hơn”, Nguyên Tinh cười nói.

“Dù bọn họ không cẩn trọng thì có gì phải sợ? Thần y Lâm đã giao Tịnh Thế Bạch Liên vào tay tôi, đừng nói là mấy tên hề đó, dù đại quân Tử Vực có tới đây, tôi cũng có thể diệt chúng bằng một chiêu!”, Thần Hỏa Tôn Giả nói.

“Tôn Giả uy vũ!”, Nguyên Tinh lập tức nịnh bợ.

Nhưng còn chưa nói được mấy câu, Thần Hỏa Tôn Giả đã ho một trận.

Mọi người thấy vậy vội vàng đến dìu Thần Hỏa Tôn Giả.

“Xem ra ai cũng phải già, tuy bệnh đã khỏi bước đầu, nhưng sử dụng chút sức lực thôi đã mệt đến thế này”.

Thần Hỏa Tôn Giả thở dài một tiếng, nhìn về phía xa.

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có lẽ tiếp đến sẽ là thời đại của thần y Lâm”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
?
17 Tháng hai, 2024 14:36
Ra chương mới đi add, ngày/1 chương hơi ít!
?
17 Tháng hai, 2024 14:31
Add ra chương mới tiếp đi, ngày/1 chương chờ lâu quá!!!!! Tks!!!!
BÌNH LUẬN FACEBOOK