“Nước đoạt mạng?”.
Lâm Nhược Nam trố mắt ra, vừa nãy cô ta nghe nữ đệ tử kia của Hồng Nhan Cốc nói đây là nước thánh mà.
“Lẽ nào trong nước này có độc?”.
“Trong nước không có độc, nhưng có thứ còn đáng sợ hơn cả độc. Nói thẳng ra nước này gây ăn mòn rất nghiêm trọng đối với cơ thể người”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Giống như axit sulfuric sao?”.
“Không phải, nó sẽ không làm tổn thương bên ngoài cơ thể, nhưng một loại vật chất nào đó ở trong nước có thể thẩm thấu qua da, xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Loại vật chất này không phải là thuốc độc, nhưng còn đáng sợ hơn cả thuốc độc, bởi vì nó sẽ cưỡng chế thay đổi một số cấu tạo chức năng trong cơ thể người, ví dụ như gân mạch, mạch máu, hoặc lục phủ ngũ tạng. Giờ nói hai mạch Nhâm Đốc đi, nó sẽ đột ngột khai mở hết ra, và cả đan điền nữa, nó cũng sẽ đột ngột ngưng kết. Nếu là người có thiên phú dị bẩm thì đột ngột khai mở hai mạch Nhâm Đốc hay ngưng kết đan điền sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng nếu là người bình thường thì mạch máu cả người sẽ bị vỡ, lục phủ ngũ tạng vỡ nát mà chết”.
Lâm Nhược Nam cảm thấy da đầu tê dại, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cuối cùng cô ta cũng nghe hiểu ý của Lâm Chính.
Tại sao phải đi qua nước ở hồ thánh này mới được coi là đệ tử của Hồng Nhan Cốc? Đó là vì chỉ có những người đi qua nước này mà vẫn còn sống mới được coi là con cưng của trời mà Hồng Nhan Cốc cần.
Những người không thông qua tức là tư chất không đạt tiêu chuẩn, không thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc, không thể ngưng kết đan điền, không thể trở thành thiên tài.
Loại người này thì Hồng Nhan Cốc không cần, nên chết cũng được.
Sau khi cô gái kia chết, các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở bên cạnh lập tức nhanh nhẹn xuống nước khiêng thi thể đi.
Những người trên bờ mở to hai mắt nhìn, ai nấy đều sợ đến mức không thốt nên lời.
“Mọi người đừng lo, sư muội vừa rồi chỉ bị ngất thôi, cô ấy chưa chết! Người tiếp theo!”, Triệu Nguyệt lớn tiếng nói.
“Chưa chết sao? Nhưng… rõ ràng tôi không cảm nhận được hơi thở của cô ấy nữa mà”, có người tái mặt nói.
Những người còn lại đều im lặng, cũng không ai dám xuống nước nữa.
“Các cô làm gì thế hả?”, Triệu Nguyệt tức giận quát: “Tôi nói cho các cô biết, đây là nước thánh của Hồng Nhan Cốc chúng tôi, tên là nước Thoát Thai Hoán Cốt. Chỉ cần các cô có thể thông qua thử thách của nước thánh này, an toàn đi từ đầu Nam sang đầu Bắc, thì các cô không những có thể thuận lợi trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc, mà còn được thay da đổi thịt, tăng cường thiên phú! Nước thánh này không phải người bình thường có thể ngâm đâu!”.
“Việc này…”, có người do dự.
“Sao nào? Lẽ nào các cô không tin tôi sao? Hay là các cô không tự tin về bản thân mình?”, Triệu Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng.
“Sư tỷ, vị sư muội vừa rồi thực sự chỉ bị ngất thôi sao?”.
“Tôi có thể lừa cô được sao?”.
“Vậy… vậy được rồi, để tôi thử…”
Lại một cô gái khá bạo gan do dự một lát rồi lựa chọn xuống nước.
Những người còn lại nhìn cô ta chằm chằm.
Cô gái có vẻ rất lo lắng, nhưng cũng có suy nghĩ riêng.
Cô ta vừa xuống nước liền cắn răng, nhắm mắt xông về phía đầu Bắc.
Tốc độ rất nhanh, cộng thêm cô gái cũng là con nhà võ, có chút thân thủ, nên chẳng mấy chốc đã chạy đến giữa hồ nước thánh.
Nhưng đúng lúc này.
“A!”.
Cô gái bỗng hét lên thảm thiết, sau đó ngã nhào vào hồ nước.
“Hả?”.
Mọi người đều giật nảy mình.
Cô gái kia gần như không đứng lên nổi, hai tay cố gắng quờ quạng trong hồ nước, hét lên thảm thiết.
“Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi… tôi đau quá! Tôi đau chết mất!”.
“Sư tỷ! Các vị sư tỷ, mau cứu tôi lên với!”.
“Tôi không muốn ngâm thứ nước quái quỷ này nữa!”.
“Mau cứu tôi lên với, tôi chết mất!”.
“Cứu… tôi…”
Cô gái la hét ầm ĩ, tiếng nào tiếng nấy thấu cả trời xanh.
Nhưng… các đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên sắc mặt lạnh tanh, dường như không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta.
Cô gái vô cùng tuyệt vọng, tiếng kêu la tiếng giãy giụa cũng yếu đi nhiều.
Khác với cô gái trước đó, sắc mặt cô gái này đỏ bừng, thậm chí còn bị thất khiếu chảy máu, nhìn rất đáng sợ, nước trong đầm cũng bị nhuộm đỏ…
“Sư tỷ! Hình như cô ấy không ổn rồi, mau vớt cô ấy lên đi!”, có người không nhịn được nữa, lập tức lên tiếng.
“Câm miệng!”, Triệu Nguyệt quát: “Bên cạnh hồ thánh, nghiêm cấm làm ồn! Ai còn dám ồn ào sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc!”.
Các cô gái kia nghe thấy thế đều tái mét mặt, không dám nói gì nữa.
Khoảng ba bốn giây sau, hồ nước liền trở nên yên tĩnh.
Cô gái kia đã ngừng giãy giụa, cũng ngừng la hét, cả người nổi lên mặt hồ, không còn động tĩnh gì.
Hôn mê rồi sao?
Sao có thể chứ?
Giờ phút này, dù là ai cũng biết rõ cô gái kia không hề bị hôn mê! Cô ta… đã chết!
Ào!
Đệ tử Hồng Nhan Cốc ở hai bên bờ vớt thi thể cô gái lên.
Triệu Nguyệt lại hét: “Người tiếp theo!”.
Nghe thấy ba từ này, tất cả các cô gái đều bất giác lùi lại.
Còn ai dám bước lên chứ?
Nhưng bọn họ vừa lùi lại, mấy người đằng sau bỗng rút kiếm ra, dí vào lưng bọn họ.
“A? Đây…”, các cô gái kinh hãi.
“Các cô đã đến đây thì không còn lựa chọn nào đâu! Hoặc là xuống nước Thoát Thai Hoán Cốt, hoặc là làm theo quy định của Hồng Nhan Cốc, xử tử các cô, các cô… tự chọn đi”, Triệu Nguyệt mỉm cười nói.