Mạc Tâm trợn to mắt, xác nhận lại lần nữa.
Mười ba giọt Lạc Linh Huyết trên cổ tay mình quả thật không còn một giọt nào.
Chắc chắn đã bị Lâm Chính cướp đi mất.
“Lạc Linh Huyết của tôi! Lạc Linh Huyết của tôi? Tại sao? Tại sao Lạc Linh Huyết của tôi lại ở chỗ cậu?”, Mạc Tâm hoảng hốt, cả người run rẩy, khóe
miệng khẽ giật liên tục nói.
Mọi người cũng ngơ ngác, tròn mắt nhìn cổ tay Lâm Chính.
Lạc Linh Huyết bị lấy đi lúc nào?
Hơn nữa tại sao bị lấy đi mà Mạc Tâm lại không cảm nhận được gì? Thậm chí còn chẳng xuất hiện tình trạng sức mạnh suy giảm?
Quả thật là thần không biết quỷ không hay?
€ó là ảo thuật cũng không huyền bí như thế.
Mạc Tâm nhìn chằm chăm cổ tay mình, nghĩ rằng mình có nhìn lầm không.
Bà ta hình như nhìn thấy gì đó, mắt trợn tròn, tầm nhìn vội vàng dịch chuyển xuống mu bàn tay.
Nhưng lại thấy một cây châm bạc mỏng hơn sợi tóc đâm trên mu bàn tay.
Châm bạc này cực kỳ mỏng nhẹ, hơn nữa đâm vào hơn một nửa, nếu không nhìn kỹ thì không cảm nhận được sự tồn tại của nó, chẳng khác gì lông tơ cả.
“Cậu châm cho tôi... lúc nào?”, vẻ mặt Mạc Tâm thay đổi.
“Lúc bà đâm châm vào người tôi..", Lâm Chính khàn giọng nói.
Cả người Mạc Tâm run lên, bỗng hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tái nhợt.
“Trước đó tôi dùng Lặc Cốt Châm đâm vào tim cậu, cậu nắm lấy mu bàn tay của tôi, chẳng lẽ... lúc đó cậu đã âm thầm hạ độc tôi, rồi cướp Lạc Linh Huyết của tôi”.
“Nếu không bà nghĩ Lặc Cốt Châm của bà có thể dễ dàng đâm vào người tôi sao? Nếu không tiếp cận bà, tôi có cơ hội ra tay thế nào được đây?”, Lâm Chính nói.
Mạc Tâm hoảng hốt lùi về sau mấy bước, tỏ vẻ khó tin.
Mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ, Trịnh Thông Viễn đều tê cả da đầu.
Mọi chuyện đều là mưu kế của Lâm Chính.
Cố ý trúng đòn, rồi tìm cơ hội cướp mất mười ba giọt Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.
Vì châm bạc, sức mạnh mà mười ba giọt Lạc Linh Tuyết truyền cho Mạc Tâm bị chặn lại, Mạc Tâm không thể phản ứng ngay lập tức.
Hơn nữa... Lâm Chính quen thuộc Lạc Linh Huyết hơn Mạc Tâm.
Hóa ra vừa lúc bắt đầu đánh Lâm Chính đã nhắm vào Lạc Linh Huyết của Mạc Tâm.
Chẳng qua anh không tỏ ra nóng vội như Mạc Tâm mà thôi.
“Hay! Hay! Hay lắm! Không ngờ Mạc Tâm tôi cũng có lúc bị người ta bày mưu tính kế! Được lắm! Nhưng cậu đừng tưởng cậu trộm Lạc Linh Huyết thì có thể vô địch. Nơi này là thiên cung Trường Sinh, có hàng ngàn người của thiên cung tôi, cho dù cậu có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, cũng đừng hòng ra khỏi đây! Nộp mạng đi!", Mạc Tâm gào lên, sau đó lao đến chỗ Lâm Chính.
Bà ta đã bị chọc giận, lúc này phát huy toàn bộ hỏa lực, ra tay với khí thế không chết thì không từ bỏ.
Áp lực tăng lên, đè nặng lên đỉnh đầu.
Thế nhưng Lâm Chính lại nhanh hơn bà ta một bước, anh xuyên qua khoảng không đấm một quyền vào Mạc Tâm.
Bụp!
Hai người va chạm vào nhau giữa không trung.
Ngay sau đó sức mạnh hung tàn phân tán ra xung quanh.
Cả người Mạc Tâm văng ra xa từ không trung.
Bà ta cố gắng giữ vững cơ thể, điều chỉnh tư thế đáp xuống đất nhưng sau khi đáp xuống đất lại không đứng vững, liên tục lui về sau, cũng may có hai đệ tử đỡ lấy, suýt chút nữa bà ta đã ngã xuống, cả người vô cùng nhếch nhác.
“Hả?” Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Mạc Tâm lại há miệng, nôn ra máu.
“Cái gì?” Mọi người đều trợn mắt há mồm. Mạc Tâm... thế mà lại bị thương?
Bị người đeo mặt nạ này đánh bị thương bằng một đòn?
Không thể nào?
Đầu óc của đám người thiên cung Trường Sinh đều trống rỗng, trố mắt nhìn...
“Mạc Tâm, tôi nghĩ bà cũng chả biết ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết có ý nghĩa gì. Đến trình độ này rồi, bà cho rằng nhiều người thì có thể quyết định kết cục của trận chiến sao?”
Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt bỗng hiện lên vẻ hung dữ đáng sợ, cả người lao đến chỗ Mạc Tâm.
“AI”
Mạc Tâm hét lớn, lập tức rút châm bạc trên người ra, dựa vào thực lực tăng lên để đánh tiếp với Lâm Chính.
Nhưng lúc này khí thế của Lâm Chính quá mức đáng sợ.
Uy lực của ba mươi ba giọt Lạc Linh Tuyết đều được phát huy toàn bộ, anh giống như thiên thần giáng thế, làm chấn động thế gian, có một không hai.
“Bảo vệ cung chủ!”
“Chặn kẻ phản đồ lại! Phải ngăn hắn lại bằng bất cứ giá nào”.
Người thiên cung gào lên, hoảng loạn bao quanh bảo vệ Mạc Tâm.
Nhị tôn trưởng chắn trước mặt Mạc Tâm, mặt mày hung dữ muốn lấy mạng ngăn Lâm Chính lại.
Còn mấy người Ngũ tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn nào dám bước lên trước?
Bảo họ đi đánh lại nhân vật đáng sợ có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sao? Như thế chẳng
phải đang bảo họ đâm đầu vào chỗ chết à?
Lâm Chính nhíu mày nhìn Nhị tôn trưởng, giơ tay lên vung châm.
Vèo vèo vèol Rất nhiều châm bạc bay ra lao đến chỗ ông ta.
Nhị tôn trưởng không né không tránh, cũng lấy châm bạc ra để đỡ đòn.
Nhưng châm của Lâm Chính đều được bao phủ bởi khí ý tinh khiết nhất, một lúc sau đã đánh gãy
châm của Nhị tôn trưởng.
Nhị tôn trưởng không nản lòng, lao đến chỗ Lâm Chính.
Lâm Chính giơ tay lên tung ra một quyền, đánh vào ngực Nhị tôn trưởng khiến ông ta văng ra xa.
Phụt!
Nhị tôn trưởng nôn ra máu, ngã xuống đất, vừa định đứng lên thì lại có một cây châm bạc bay đến, đâm chuẩn xác vào trên huyệt vị trước ngực ông ta.
Nhị tôn trưởng chỉ cảm thấy cột sống tê lại, cả người mềm nhữn không thể đứng lên.
Nhị tôn trưởng sửng sốt, nhìn cây châm trước ngực mình, sau đó lại nhìn bóng dáng tấn công vào trong các đệ tử thiên cung không kiêng nể gì, lúc này cuối cùng ông ta cũng đã xác định.
“Lâm Chính! Là cậu! Chắc
chắn là cậu!”