“Thành công rồi!”.
Người của Cổ Phái ở xung quanh vui mừng điên cuồng.
Công Tôn Đại Hoàng cũng không khỏi mừng thầm, nhưng ông ta không kịp vui bao lâu, vội vàng hô lên: “Bảy mươi hai Địa Sát đâu?”.
“Có chúng tôi!”.
Trong đám đông có bảy mươi hai bóng người lao ra.
Ai nấy khí tức siêu phàm, thực lực đáng sợ.
“Tru Sát Trận!”, Công Tôn Đại Hoàng lập tức quát lên.
“Tuân lệnh!”.
Bảy mươi hai bóng người đồng loạt lao về phía Lâm Chính bị đã bị nhốt lại trong lồng băng.
Bảy mươi hai người này không cầm châm, mà là giơ cao tay, rút đao lưỡi liềm ra.
Bảy mươi hai người này không phải y võ, mà là võ giả chân chính, người luyện võ siêu cấp của Cổ Phái!
Mỗi thanh đao trong tay bọn họ đều dày nặng, sáng như tuyết, vô cùng sắc bén.
Trong đêm tối, lóe lên ánh sáng đáng sợ.
Sau đó...
Bảy mươi hai người đều nhảy vọt lên, hai tay cầm đao, từ trên trời giáng xuống, chém về phía Lâm Chính ở trong khối băng khổng lồ.
Trên lưỡi đao có khí kình bao phủ, mũi đao lóe lên ánh sáng, có thể thấy số đao này được dùng chất liệu đặc biệt đúc nên.
Bảy mươi hai thanh đao đủ để mở núi tách biển, chém tan mọi thứ.
E rằng vùng đất này sắp bị bảy mươi hai thanh đao này chém nát.
Càng đừng nói tới người ở trong khối băng...
“Thần y Lâm!”, Thủ Mệnh hét lên.
Băng Thượng Quân không có cảm xúc gì, lặng lẽ quan sát.
Không phải anh ta vô tình, mà sự thực là Lâm Chính đã nói không cần anh ta nhúng tay vào.
Nếu đã như vậy, anh ta cũng không cần thiết phải can thiệp.
Băng Thượng Quân là người có tính nguyên tắc rất cao, bất cứ ai cũng không thể phá hoại.
Bảy mươi hai Địa Sát ra tay, đó là đòn tất sát.
Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất do ba mươi sáu Thiên Cương và bảy mươi hai Địa Sát của Cổ Phái liên thủ.
Đám đông trợn tròn mắt, người run rẩy.
Ai có thể ngăn chặn đòn tấn công như vậy?
Rắc!
Bảy mươi hai thanh đao chém vào khối băng.
Khối băng nứt ra, sương băng trắng như tuyết bắn tung tóe ra xung quanh.
Tầm nhìn của bọn họ đều bị che khuất, không nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Nhưng trong tình huống này ai cũng cảm thấy thần y Lâm chắc chắn sẽ chết.
Có lẽ tiên thiên cương khu thật sự rất mạnh, đao thương bất nhập, nhưng độ sắc bén của bảy mươi hai thanh đao này càng khiến người ta căm phẫn. Bất cứ thứ gì được gọi là kim cương bất hoại cũng không chống đỡ được những lưỡi đao đáng sợ này.
Hơn nữa, trước kia Công Tôn Đại Hoàng đã làm tiên thiên cương khu của Lâm Chính lung lay, bây giờ độ mạnh cơ thể của Lâm Chính không bằng lúc nãy.
Dù lưỡi đao này không giết chết được anh cũng sẽ khiến anh gãy tay gãy chân, không thể tiếp tục chiến đấu được nữa.
Công Tôn Đại Hoàng nheo mắt lại, cười nhạt không thôi.
Đúng lúc này.
Vù!
Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong sương băng, tông thẳng vào đám đông.
“Wow!”.
Nhiều người ngã ra đất, không ngừng kêu lên thảm thiết.
“Cái gì?”, nụ cười của Công Tôn Đại Hoàng cứng đờ.
“Chuyện gì vậy?”.
“Vừa rồi là gì?”.
Bọn họ vội vàng nhìn về phía vòng vây, phát hiện bóng người vừa bay ra khỏi sương băng… lại là một trong bảy mươi hai Địa Sát.
Người đó đã chết.
Nửa thân dưới của người đó đã bị ăn mòn hết, chỉ còn lại vài chiếc xương, nửa thân trên tuy vẫn còn nguyên, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có một lỗ nhỏ. Đó là vết thương chí mạng, nhìn kích cỡ lỗ thủng đó giống như bị ngón tay chọc vào.
“Hả?”.
Người xung quanh đều kinh ngạc.
“Sao có thể?”.
Công Tôn Đại Hoàng cũng ngạc nhiên, vội vàng nhìn vào phía trong sương băng.
Trong sương băng vang lên loạt tiếng hô giết, sau đó là tiếng đại đao huơ múa.
Công Tôn Đại Hoàng lập tức ý thức được điều gì, vội vàng hét lên: “Ba mươi sáu Thiên Cương, mau chóng tiếp viện cho bảy mươi hai Địa Sát! Phải giết chết thần y Lâm! Nhất định phải giết chết cậu ta!”.
“Tuân lệnh!”.
Ba mươi sáu Thiên Cương lập tức chạy vào trong sương băng.
Nhưng khi bọn họ vừa định bước vào sương băng, tiếng chém giết trong sương băng đột nhiên biến mất, mọi thứ trở nên vô cùng yên lặng.
“Hả?”.
Ba mươi sáu Thiên Cương đột ngột dừng bước, trợn mắt nhìn vào trong.
Người xung quanh cũng phát hiện ra chỗ bất ổn, ai nấy căng thẳng, sợ hãi nhìn vào trong sương băng.
Lúc này, một trận gió mát lướt qua, thổi tan sương băng.
Cảnh tượng bên trong sương băng cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
Chỉ một ánh nhìn, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Trong sương băng có một người đàn ông tóc trắng giống như ma quỷ đứng đó, bảy mươi hai Địa Sát đều dừng xung quanh anh, ai nấy đứng sững như tượng sáp, không hề động đậy.
Chốc lát sau.
Bộp bộp bộp…
Đầu của bảy mươi hai Địa Sát lìa khỏi cổ, lăn xuống đất, tất cả đều đã chết.
Bảy mươi hai Địa Sát bị diệt toàn quân!
Mọi người quên cả hô hấp, đầu óc trở nên trống rỗng.
Lúc này, trong đầu mỗi một người của Cổ Phái đều tràn ngập nỗi sợ vô tận.
Ngay cả Băng Thượng Quân và Thủ Mệnh ở bên này cũng cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng…
“Ông Công Tôn!”.
Thủ lĩnh của ba mươi sáu Thiên Cương la lên, run rẩy lùi về sau.
Công Tôn Đại Hoàng thấy vậy lập tức quát lên: “Các người làm gì vậy? Ai cho các người lùi lại? Lên! Xông lên cho tôi! Giết kẻ đó! Giết cậu ta cho tôi!”.
“Nhưng mà… ông Công Tôn…”.
“Các người không lên thì sẽ là kẻ phản bội của Cổ Phái! Tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không toàn thây! Diệt cả nhà hắn!”, Công Tôn Đại Hoàng gào lên.
Ông ta cũng đã mất khống chế.
Ba mươi sáu Thiên Cương không còn cách nào, chỉ có thể nhắm mắt làm liều xông về phía Lâm Chính.
Bọn họ vừa đến gần...
“Đông Hoàng Hoàn Vũ!”.
Lâm Chính khẽ quát lên, khí độc trên người anh giống như sống dậy, sau đó ngưng tụ hóa thành những lưỡi dao khí, chém về phía ba mươi sáu người kia.
Tốc độ cực kỳ nhanh, gió rền sấm giật, thậm chí còn nhanh hơn cả tia chớp.
Ba mươi sáu người kia còn chưa đến gần đã bị khí độc xuyên qua cơ thể, đứng sững tại chỗ…
Giết trong nháy mắt!
Trong đầu tất cả mọi người đều xuất hiện cụm từ này.
Tiếp theo đó, khí độc trên người Lâm Chính tan đi, anh hờ hững nhìn Công Tôn Đại Hoàng, cất bước đi xuyên qua thi thể của ba mươi sáu Thiên Cương.
Cứ như vào chốn không người!